Xu Hướng 9/2023 # Bé Đi Ngoài, Phân Lỏng Nhầy # Top 11 Xem Nhiều | Shnr.edu.vn

Xu Hướng 9/2023 # Bé Đi Ngoài, Phân Lỏng Nhầy # Top 11 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Bé Đi Ngoài, Phân Lỏng Nhầy được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Shnr.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Trả lời:

Tiêu chảy bao gồm tiêu chảy cấp và tiêu chảy kéo dài được định nghĩa chung như sau: Là đi ngoài phân lỏng hoặc toé nước trên 3 lần trong 1 ngày. Tiêu chẩy cấp tính thường kéo dài không quá 7 ngày, tiêu chảy kéo dài thực chất là một đợt tiêu chảy cấp  nhưng kéo dài trên 14 ngày. Bình thường với trẻ nhỏ dưới 1 tuổi trung bình đi ngoài  khoảng 2-3 lần trong ngày, tính chất phân thay đổi ở trẻ bú mẹ hoặc ăn sữa nhân tạo do hệ vi khuẩn đường ruột có khác nhau. Phân của trẻ bú mẹ thường có màu vàng, sền sệt có mùi chua, phản ứng hơi toan, phân của trẻ ăn nhân tạo thường có màu vàng nâu như đất sét hoặc có màu xanh, mùi thối, phản ứng trung tính, rắn hơn phân của trẻ bú mẹ, đôi khi thành khuôn.

Câu hỏi của bạn không nêu rõ con bạn đi ngoài bao nhiêu lần trong ngày, bị đã lâu chưa? Thời gian gần đây bạn có bắt đầu cho bé tập ăn dặm không…cân nặng của bé phát triển có bình thường không? Theo tôi nếu số lần đi ngoài của con bạn dưới 3 lần trong ngày và cân nặng của cháu vẫn phát triển bình thường thì nhìn chung chưa nói được là trẻ đã bị tiêu chảy, còn phân có hiện tượng lỏng hơn, sủi bọt và có chất nhầy có thể vì đường ruột của cháu bị kích thích do chưa tiêu hoá được hết chất đường trong thức ăn hoặc sữa. Để khắc phục tình trạng này trước tiên bạn nên cho trẻ uống thêm một chút Neopeptine (một loại men tiêu hoá trong đó có chứa men Anpha – Amylase giúp tiêu hoá chất đường tốt hơn) nhưng nhớ chỉ sử dụng trong thời gian ngắn và đọc ký hướng dẫn sử dụng. Còn nếu bạn bắt đầu cho trẻ tập ăn dặm trong giai đoạn này, có thể bạn đã cho trẻ ăn hơi nhiều tinh bột, vì thế nên chú ý trong khẩu phần ăn với trẻ 5 tháng chỉ nên ăn bổ sung thêm 1 bữa bột lỏng/ngày với lượng bột chỉ cần 2 thìa cà phê trong 200ml nước, và nên nấu kỹ bột cho trẻ hơn nữa để tránh tình trạng tinh bột chưa được thuỷ phân hoàn toàn sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa của trẻ.

Biểu hiện của thiếu canxi máu tùy thuộc vào mức độ có thể gặp các dấu hiệu như: khi ngủ hay bị giật mình và mỗi lần như vậy có những cơn khóc thét, co cứng toàn thân, đỏ và tím mặt, cơn khóc kéo dài và có thể nhiều giờ hoặc suốt đêm. Càng dỗ, càng ru, càng cho bú càng khóc nhiều, có thể ngưng thở trong cơn khóc. Trẻ bị thiếu canxi hay có những cơn co thắt thanh quản gây khó thở, nấc cụt, ọc sữa… Ở những trường hợp thiếu canxi nặng có thể ngưng thở và thở nhanh, những cơn tăng nhịp tim và có thể gây suy tim. Tiến triển của hạ canxi máu: nếu không giải quyết tốt nguyên nhân gây hạ canxi máu thì ngoài những biến chứng như trên thì lâu dài sẽ ảnh hưởng đến xương và gây còi xương sớm, biến dạng xương, gù vẹo cột sống. Điều trị: Nếu hạ canxi máu cấp gây cơn co giật thì phải đưa trẻ nhập viện để tiêm canxi gluconate vào tĩnh mạch. Những trường hợp thiếu canxi nhẹ, không có cơn co giật có thể cho uống canxi gluconate kết hợp với vitamin D hàng ngày cho tới khi canxi máu trở về bình thường. Đối với trẻ bú mẹ, cần điều trị cả mẹ lẫn con nếu lượng canxi trong máu và sữa mẹ cũng giảm. Ngoài ra cả mẹ và con nên tắm nắng vào các buổi sáng mỗi lần 30 phút liên tục cho tới khi trẻ biết đi. Trong chế độ ăn của mẹ và con cần tăng cường các chất giàu canxi như cá, tôm, cua, thịt, trứng, sữa và chất béo.

Chúc bé nhà bạn khỏe mạnh, chóng lớn

10 Bài Văn Phân Tích Truyện “Cô Bé Bán Diêm” Của An

An-đéc-xen là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với thể loại truyện dành cho trẻ em. “Cô bé bán diêm” chính là một trong số những truyện nổi tiếng của ông viết về đề tài thiếu nhi được viết vào năm 1845 khi tên tuổi của ông đã lừng danh thế giới với trên 20 năm cầm bút. Qua câu chuyện, nhà văn đã đưa chúng ta đến một thông điệp ý nghĩa: thương cảm với số phận trẻ thơ bất hạnh và phấn đấu vì một tương lai cho trẻ thơ tràn đầy hạnh phúc. Mời các bạn đọc tham khảo một số bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen mà chúng mình tổng hợp trong bài viết sau để cảm nhận rõ hơn điều đó.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 10

Tuổi trẻ chúng ta, ai đã từng cắp sách đến trường hẳn đều biết đến H.C. An-đéc-xen, người viết truyện kể cho trẻ em nổi tiếng thế giới. Ông là nhà văn Đan Mạch, sống và viết trong thế kỉ XIX (1805 – 1875). Bạn đọc khắp năm châu đã rất quen thuộc với các tác phẩm của ông như Nàng tiên cá, Bầy chim thiên nga, Bộ quần áo mới của hoàng đế, Cô bé bán diêm,…

Truyện của An-đéc-xen nhẹ nhàng, trong trẻo, toát lèn lòng thương yêu con người – nhất là những người nghèo khổ và niềm tin, khát vọng những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này sẽ thuộc về con người. Truyện Cô bé bán diêm đưa người đọc chúng ta vào khung cảnh một đêm giao thừa giá rét ở đất nước Đan Mạch, Bắc Âu cách đây hơn một trăm năm.

Em bé gái ấy nhà nghèo, mồ côi mẹ, bà vừa mất, bố sai đi bán diêm kiếm từng đồng xu nhỏ độ thân. Suốt cả ngày cuối năm, cho đến đêm giao thừa, em chẳng bán được bao diêm nào. Vừa đói, vừa rét, em bé thu mình lại trong xó tường của một tòa nhà lớn để… ước ao, mơ tưởng.

Những khát vọng tuổi thơ ấy cứ sáng lên, sáng lên đẹp đẽ, kì ảo làm sao và đau khổ làm sao!. Thể hiện điều này, nhà văn đã xây dựng những hình ảnh đối lập, thực tế và mộng tưởng, mộng tưởng và thực tế cứ đan cài vào nhau, tranh chấp với nhau, lôi cuốn người đọc…

Phần mở đầu tác phẩm kể rõ cảnh ngộ éo le của cô bé bán diêm với những chi tiết đối lập rõ nét : “Trời đông giá rét, tuyết rơi”, nhưng “cô bé đầu trần, chân đất” bước đi. Ngoài đường lạnh buốt và tối đen, nhưng “cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn”. Cô bé “bụng đói”, cả ngày chưa ăn uống gì, mà “trong phố sực nức mùi ngỗng quay”…

Những chi tiết tương phản đó khiến người đọc thấy tình cảnh em bé thật tội nghiệp, đáng thương. Cái rét, cái đói, công việc kiếm sống giày vò, đày đọa em. Em đã rét, đã khổ, có lẽ càng rét khổ hơn khi thấy mọi nhà rực ánh đèn. Em đã đói, có lẽ càng đói hơn khi ngửi thấy mùi ngỗng quay sực nức… Đi vào đoạn trích trong sách giáo khoa, từ câu mở đầu “Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn…” đến câu “… đôi bàn tay em đã cứng đờ ra”, người đọc thấy ngay tình cảnh khốn khó của cô bé.

Năm xưa, “khi bà nội hiền hậu của em còn sống”, “em được đón giao thừa trong căn nhà xinh xắn… có dây trường xuân bao quanh, em đã sống những ngày đầm ấm”. Giờ đây, giữa đêm giao thừa này, “em ngồi nép trong một góc tường, thu đôi chân vào người, mỗi lúc càng thấy rét hơn”… Đây cũng là hai hình ảnh tương phản, đối lập giữa hiện tại và quá khứ.

Trước kia, cô bé được sống hạnh phúc bao nhiêu thì bây-giờ bơ vơ, côi cút bấy nhiêu. Cả nhà, chỉ có bà là người thương yêu em nhất, là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất giờ không còn nữa. Trước kia, đêm giao thừa, em được vui chơi quây quần trong nhà, giờ em phải bơ vơ ngoài phố kiếm sống. Mường tượng hình ảnh cô bé bán diêm côi cút, đói khổ giữa đêm giao thừa, ta chợt thấy nhớ mấy câu thơ trong bài Mồ côi của Tố Hữu:

Con chim non rũ cánh

Đi tìm tổ bơ vơ

Quanh nẻo rừng hiu quạnh

Lướt mướt dưới dòng mưa.

Cảnh ngộ em bé Đan Mạch trong đêm giao thừa vẫn phải đi kiếm sống tuy có khác cảnh ngộ em bé Việt Nam mồ côi tìm mẹ, nhưng đọc văn, nhớ lại thơ, hình dung thân phận hai kiếp người thơ dại ấy, ai mà chẳng não lòng, rớm lệ!

Phần thứ hai của câu chuyện, từ câu “Chà ! Giá quẹt một que diêm…” đến “Họ đã về chầu Thượng đế”, kể về những lần cô bé quẹt diêm đốt lửa, đốt sáng lên những ước mơ, khát vọng. Ở phần này, những hình ảnh đối lập, tương phản càng lúc càng gay gắt, thực tế và mộng tưởng, cuộc đời và ảo ảnh cứ sóng đôi hiển hiện, đan cài, tranh chấp nhau, nâng dần lên, bay cao lên…

Cô bé quẹt que diêm thứ nhất: diêm sáng rực như than hồng. Em tưởng chừng như “đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng… Lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng”. Nhưng, em vừa duỗi chân ra thì “lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất”. Niềm vui của em cũng vụt tắt.

Em bần thần nghĩ đến nhiệm vụ bán diêm và lời cha quở mắng. Cô bé quẹt que diêm thứ hai: “Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay… Ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía em bé”. Nhưng diêm vụt tắt.

Trước mặt em chỉ còn là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo. Phố xá vắng teo. Mấy người khách qua đường vội vã hoàn toàn lãnh đạm với em. Em bé cố tìm lại ngọn lửa để tiếp tục sưởi ấm, xua đi bóng tối và giá lạnh. Em quẹt que diêm thứ ba: Một cây thông Nô-en hiện lên, “Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây thông mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực…”. Nhưng diêm lại vụt tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi, rồi biến thành những ngôi sao trên trời.

Từ lần quẹt diêm thứ nhất, đến lần thứ hai, thực tế đã xóa nhòa đi mộng tưởng của em bé. Nhưng đến ngọn nến thứ ba thì dường như mộng tướng đã vươn dậy, cố vượt lên trên thực tế. Vì thế, sau khi diêm tắt, em bé thấy tất cả các ngọn nến bay lên, biến thành những ngôi sao trên trời. Dường như em bé đang ngẩng đầu nhìn sao trời, rồi nhớ tới người bà thân yêu.

Em liền quẹt luôn que diêm thứ tư thì… bà em hiện lên. Em sung sướng reo lên, trò chuyện với bà, xin bà cho đi theo…”cho cháu về với bà”. Có thể đến phút này, cô bé tội nghiệp ấy đã sức tàn, lực kiệt dần” gục xuống cạnh bức tường giá buốt. Em lịm dần, lịm dần và trôi vào trong một giấc mơ đẹp. Diêm vụt tắt. Ánh sáng, hơi ấm vụt tắt, “ảo ảnh” biến mất. Nhưng em bé bừng tỉnh, như ngọn lửa trước khi tắt hẳn đã sáng lóe lên. Thế là cô bé quên hết mọi thực tế phũ phàng, quên nhiệm vụ bán diêm, quên sự quở mắng của cha.

Những que diêm thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… và tất cả những que diêm trong bao được đốt sáng lên, nối ánh sáng, chiếu sáng như ban ngày. Em bé thực sự được sống trong một giấc mơ kì diệu. Em thấy “bà em to lớn và đẹp lão… Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa…”.

Rõ ràng, mỗi lần quẹt diêm, đốt lửa là một lần cô bé đói khổ kia ước mơ, khát vọng. Những ước mơ của em thật giản dị và ngây thơ, gắn liền với tuổi thơ trong sáng và nhân hậu của em. Em khao khát có cuộc sống vật chất đầy đủ, được hưởng những thú vui tinh thần, được sống trong hạnh phúc gia đình ấm êm, được bà – người thân yêu nhất – chăm sóc, chiều chuộng. Đó cũng là những ước mơ khát vọng chính đáng, muôn đời của các em bé nói riêng và của con người nói chung.

Thể hiện khát vọng, ước mơ của một em bé cụ thể trong câu chuyện này, nhà văn Đan Mạch ấy hẳn đã cháy lòng mong muốn các em bé và mọi người, trước hết là những kiếp người đói khổ, vượt qua được những thực tế phũ phàng để vươn tới cuộc sống ấm no, hạnh phúc, có miếng ăn no đủ, có áo ấm, được yêu thương, chăm sóc. Mỗi lần em bé quẹt diêm đốt lửa dường như cũng là một lần ngọn lửa tin yêu, khát vọng trong trái tim nhà văn cháy lên, sáng lên, động viên con người, giục giã con người…

Nhưng thực tế phũ phàng – thực tế cuộc sống nước Đan Mạch những năm giữa thế kỉ XIX, khi nhà văn viết tác phẩm này và thực tế ngày nay của không ít đất nước đói nghèo trên trái đất, đã xoá đi mộng tưởng của em bé bán diêm và biết bao người nghèo khổ khác nữa.

Vì thế, khi em bé được gặp lại bà cũng là lúc em giã từ cõi đời. Đoạn kết thúc tác phẩm, từ câu “Sáng hôm sau…” đến hết, kể về cái chết của cô bé bán diêm. Từ những dòng văn bay lượn, chói sáng đầy chất lãng mạn ở cuối đoạn trên, đến đây, ngôn từ như trĩu xuống, nhẹ nhàng, thấm thía một âm điệu buồn thương. Có buồn, có thương nhưng không bi luỵ mà vẫn trong sáng và nồng ấm, đúng như ánh sáng và hơi ấm của một ngày đầu năm. “Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa”.

Vâng, cho đến những dòng cuối cùng của tác phẩm, nhà văn vẫn dùng những hình ảnh đối lập, tương phản rất đặc sắc. Giữa ngày đầu năm hứa hẹn những mầm sống mới mọc lên, có một em bé chết. Người chết trong băng giá từ đêm khuya mà đến rạng sáng đôi má vẫn hồng, đôi môi đang “mỉm cười”.

Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm”, một công việc bình thường, nhưng thực ra em bé đã sống những phút kì diệu, giữa cảnh “huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm”… Miêu tả “một cảnh tượng thương tâm” về cái chết của cô bé bán diêm, ngòi bút của An-đéc-xen vừa thực, vừa mộng. Sự thực là em bé khốn khổ kia đã chết.

Nhưng đây là một cái chết đẹp, hình hài thể xác chết mà linh hồn, khát vọng của em bé vẫn sống, sống trên đôi má hồng, đôi môi đang mỉm cười, sống trong cảnh tượng huy hoàng cùng bà bay lên đón năm mới. Nói về cái chết, người ta hay nghĩ tới bi kịch. Nhưng viết về cái chết của cô bé bán diêm như thế, tác phẩm của An-đéc-xen là một bi kịch lạc quan.

Rõ ràng, đến những dòng cuối của áng văn, tình thương, niềm tin con người và khát vọng những điều tốt đẹp nhất cho con người trong cõi lòng nhà văn Đan Mạch – ông già kể chuyện cổ tích nổi tiếng ấy, thấm đẫm chất nhân đạo, nhân văn.

Có thể nói, An-đéc-xen “biết khám phá những khía cạnh thần kì, bất ngờ ngay trong những sự việc đơn giản hằng ngày, đưa chúng vào thế giới thần thoại đầy chất thơ, nhưng vẫn giải quyết chúng phù hợp với những quan niệm nhân sinh và xã hội tiến bộ của mình”.

Truyện Cô bé bán diêm có nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn, đan xen giữa hiện thực và mộng tưởng, với các chi tiết tương phản, diễn biến hợp lí, truyền cho chúng ta lòng thương cảm đối với một em bé bất hạnh, lay động trong ta tình thương và niềm tin ở con người, nhất là những con người phải đối mặt với những khó khăn thử thách ở đời vẫn không nguôi mong muốn, khát vọng những điều tốt đẹp nhất.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 9

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 10

An-đéc-xen một nhà văn có lẽ không còn lạ lẫm gì đối với nhiều người. Đây là một nhà văn của Đan Mạch với những tác phẩm truyện ngắn, truyện thiếu nhi gắn liền với tuổi thơ cắp sách tới trường của mỗi người. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Chính từ sự nghèo khó với những nỗ lực vươn lên. Cùng với năng khiếu viết văn ông đã cho ra đời những tác phẩm truyện vô cùng đặc sắc.

Trong đó truyện ngắn “Cô bé bán diêm” có thể nói là một tác phẩm để đời của ông. Đây là một tác phẩm nói về số phận bất hạnh của một cô bé nghèo khổ trong xã hội tư bản đương thời. Tác phẩm cũng toát lên những giá trị nhân văn vô cùng sâu sắc.

Một tác phẩm với bố cục rõ ràng gồm ba phần chính. Phần thứ nhất nói về hoàn cảnh khó khăn, cơ cực của cô bé bán diêm. Phần thứ hai kể về những lần quẹt diêm với những hình ảnh hiện lên trong trí tưởng tượng của cô bé. Phần thứ ba nói về cái chết đầy thương cảm của cô bé bán diêm trong đêm đông lạnh giá.

Trong cái đêm giao thừa, đáng lý ra những đứa trẻ phải được sum họp cùng gia đình. Cùng cha mẹ để đón chào một cái năm mới với bao lời chúc tốt đẹp, với những giây phút ngập tràn hạnh phúc. Nhưng không trong cái tiết trời lạnh lẽo đó một mình em “cô bé bán diêm” không cha, không mẹ, không người thân vẫn chân trần, trong chiếc váy mỏng rách bung, bụng đói cồn cào vẫn lững thững lần mò trong bóng tối.

Xung quanh là không khí tràn đầy ấm áp của sổ mọi nhà đều sáng rực đèn và mùi ngỗng quay thơm phức. Những hình ảnh gợi nhớ lại những ngày tháng năm xưa khi được đón giao thừa bên bà nội trong căn nhà xinh xắn có cây thường xuân bao quanh. Ở đây tác giả đã sử dụng biện pháp đối lập tương phản để làm nổi bật tình cảnh hết sức tội nghiệp của cô bé.

Em đang rét và có lẽ càng rét hơn khi thấy mọi nhà sáng rực đèn. Chẳng có điều gì tốt đẹp đang chờ cô bé ngoài cái xó xỉnh tối tăm, rét mướt. Những lời mắng chửi của người cha thô lỗ cộc cằn. Những lần đón giao thừa năm xưa vui vẻ cùng bà và mẹ đã đi vào dĩ vãng. Tai họa đã làm cho gia đình cô tan nát.

Giữa đêm giao thừa rét buốt cô bé lủi thủi một mình với chiếc giỏ đựng diêm. Lúc em ngồi nép vào chiếc bờ tường kia cũng là lúc những khao khát cháy bỏng bùng lên trong trái tim nhỏ bé ấy. Đôi bàn tay em cứng đơ vì lạnh em ao ước được sưởi ấm bằng một que diêm và cuối cùng em cũng đánh liều và quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là nhạy ngọn lửa lúc đầu xanh, dần dần biến mất đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt. Thật là dễ chịu đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa, bên tay cầm diêm ngón cái nóng bỏng lên.

Em vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất, em ngồi đó nhìn que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và nghĩ rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm đêm nay về nhà thế nào cũng bị ăn mắng. Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên, bức tường như biến thành một bức tường vải màu.

Em nhìn thấu vào tận trong nhà bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh. Trên bàn toàn đĩa bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay nhưng điều kì lạ là con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, tiến về phía em. Đáng buồn thay những hình ảnh đó chỉ hiện lên trong chốc lát khi lửa tắt xung quanh em là một màu đen tối mịt. Chỉ còn lại những màn sương đêm lạnh buốt, cái đói rã rời và đáng sợ hơn cả nỗi cô đơn không ai chia sẻ.

Không bán được bao diêm nào, trời vẫn lạnh lẽo. Nhưng sự lạc quan vẫn trong em, và những tưởng tượng phong phú trong tâm trí của một đứa trẻ thơ trong em đã trỗi dậy. Em ước ao có một cây thông Nô-en. Và em đã quẹt que diêm thứ ba và một cây thông Nô-en trang hoàng lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng rực đã hiện ra trong trí óc em.

Và em quẹt thêm một que diêm nữa và thấy được một ánh sáng xanh ấm áp tỏa ra xung quanh, bà của em đã hiện ra mỉm cười với em và em reo lên “cho cháu đi với”. Đến khi que diêm tắt mọi thứ lại tối tăm lạnh lẽo trở lại.

Kết thúc câu chuyện là sự đối lập giữa cảnh đời vui vẻ và cái chết bi thảm của cô bé bán diêm. Sáng hôm sau tuyết đã phủ kín mặt đất. Nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh mọi người vẫn vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy ở một xó tường người ta thấy một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa.

Trong cái xã hội tư bản nghiệt ngã đó, đâu có chỗ cho tình thương giữa những con người lạ lẫm nhau. Xã hội dường như là một sự thờ ơ với những số phận bi thương. Cô bé bán diêm là một trong những con người khốn cùng của xã hội đó. Chỉ khi cái chết của em xảy ra, người ta mới để ý tới một cô bé chân trần bán diêm trong đêm đã ra đi trong cái đêm tối lạnh lẽo với bao niềm chua xót. Và người đọc cũng không thể nào cầm được nước mắt.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 9

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 8

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 9

An-đéc-xen là nhà kể chuyện cổ tích nổi tiếng của thế giới phương Tây. Ngoài việc sưu tầm ông còn sáng tạo. Cô bé bán diêm là một sáng tác độc đáo, một câu chuyện cổ tích về thời hiện đại, thể hiện tài năng kể chuyện bậc thầy của ông. Thời hiện đại ở đây chính là thời đại mà tác giả sống, thời đại mà con người đã biết chế tạo và sử dụng diêm, con người biết đi lại bằng những cỗ xe song mã, biết tổ chức đón giao thừa với những cây thông Nô-en lộng lẫy. Câu chuyện Cô bé bán diêm kể về xã hội ấy, kể lại cái chết thương tâm của một cô bé nghèo khổ.

Mở đầu câu chuyện, tác giả giới thiệu một bối cảnh khắc nghiệt và khác thường. Khắc nghiệt bởi vì “trời đã tối hẳn” mà “tuyết rơi” không ngừng, và “rét dữ dội”. Khác thường là vì: “Đêm nay là đêm giao thừa” nghĩa là một thời điểm đặc biệt đối với mỗi gia đình và đối với mỗi người. Đêm giao thừa ở đâu cũng vậy, đều là thời điểm mà năm cũ với những buồn vui lẫn lộn lùi vào quá khứ và một năm mới với những hi vọng tràn trề đang chờ đợi mọi người được mở ra. Nhưng đêm giao thừa ở phương Tây rất rét, vì lúc này đang giữa mùa đông.

Khắp nơi đầy tuyết phủ, khắp nơi đầy giá lạnh. Ấy thế mà trong cái giá lạnh đó, trong cái đêm giao thừa đó “một em gái nhỏ đầu trần, chân đi đất, đang dò dẫm trong đêm tối”. Em bé đi đâu vậy? Em phải đi bán diêm vì “nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào” thì “em không thể nào về nhà”, bởi lẽ khi đó “nhất định là cha em sẽ đánh em”.

Em bé đáng thương không tên tuổi này giống như kẻ lạc loài, bơ vơ trên mặt đất đầy tuyết phủ. “Em cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại. Nhưng trời rét quá, khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em cả”. Vì thế “suốt ngày em chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương vẫn bụng đói cật rét lang thang trên đường”.

Em đi dưới trời mưa tuyết tới mức: “bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý” và những người qua đường cũng không ai để ý đến một đứa trẻ đang bị tuyết phủ dần dần. Chắc chắn là em đã đi trong mưa tuyết như vậy rất lâu. Giờ đây em không còn đi được nữa. “Em ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào chút ít”.

Đó là một nơi mà ai đi qua cũng phải tránh nhưng cũng buộc mọi người phải chú ý. Em bé ngồi chỗ đó với hy vọng sẽ có người chú ý đến em, sẽ có người mua diêm cho em. Xung quanh em “cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay”. Mùi ngỗng quay nhắc em “đêm nay là đêm giao thừa”. Mùi ngỗng quay còn nhắc em nhớ tới thời kỳ đầm ấm của gia đình em trước đây.

Còn hiện tại em đang ngập chìm trong tuyết lạnh. “Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em cảm thấy rét buốt hơn”. “Lúc này đôi bàn tay của em bé bán diêm tội nghiệp “đã cứng đờ ra”. Em bé nghĩ tới việc đánh diêm để “hơ ngón tay”. Và “em đánh liều một que”. Ngọn lửa bùng lên trong đêm giao thừa giá lạnh, mang lại cho em một niềm vui. “Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt”.

Em bé hơ bàn tay giá lạnh trên ánh lửa nhỏ nhoi của que diêm mà tưởng tượng rằng em đang ngồi trước một cái lò sưởi nơi đó đang “tỏa ra một hơi nóng dịu dàng”. Nhưng đây chỉ là một điều mong ước chỉ là một điều mộng tưởng. Bởi lẽ “em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất”.

“Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em bán diêm”. Thật đáng buồn biết bao vì giữa ước mơ và hiện thực là một khoảng cách xa vời. Một cái lò sưởi trong đêm đông giá rét một mái nhà ấm cũng mãi mãi là ước mơ, là khát vọng của em bé.

Cùng với cái rét, cái đói cũng hiện về. Que diêm thứ hai “cháy và sáng rực lên”. Que diêm cho em thấỵ: “bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía em bé”.

Thật hấp dẫn biết bao. Một bữa ăn vừa ngon vừa sang dành cho em bởi vì em đói lắm rồi, song bữa ăn đó cũng chỉ là ước mơ, mộng tưởng. Vì thế khi que diêm vừa tắt thì “thực tế đã thay cho mộng mị: chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm êm vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm”.

Bên cạnh em giờ đây chỉ có đói và rét, và để chống lại em dùng ánh sáng và hơi ấm của que diêm. Trong ánh sáng ngắn ngủi của que diêm, em tưởng tượng ra những thứ mình cần, em tạo ra thế giới cho riêng em, bởi lẽ gió rét ngăn cản mọi người đến với em, cái đói cũng ngăn cản những người khác đến với em, trước mặt em cũng như sau lưng em chỉ còn lại “những bức tường dày đặc và lạnh lẽo”. Những bức tường câm lặng, những bức tường không biết nói do chính con người tạo ra để che chở cho người này và để tạo ra sự cách ngăn với người khác.

Em bé còn lại một mình trong cái thế giới của em, thế giới đó bị tuyết trắng và đêm đen bao phủ. Để xua đi màn đêm và giá rét, “em bé quẹt que diêm thứ ba”. “Em thấy hiện ra một cây thông Nô-en”, “cây này lớn và trang trí lộng lẫy” với “hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi, và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ”… Cây thông Nô-en gợi nhớ một truyền thông tặng quà và quan tâm đến trẻ em của phong tục phương Tây, nhưng có lẽ câu chuyện về ông già Nô-en cũng chỉ là một huyền thoại xa vời còn trong thực tại em bé bán diêm còn đang ngập chìm trong tuyết lạnh.

Em cũng chẳng cần đến những món quà của ông già Tuyết nữa bởi lẽ tuyết và giá rét quanh em đã quá thừa rồi. Que diêm thứ ba cũng tắt. Sự sống của nó cũng quá ngắn ngủi. Nó không xua đi được màn đêm, nhưng màn đêm không thắng nổi nó. Que diêm tắt thì tất cả những ngọn nến mà cô bé bán diêm thấy trên cây thông Nô-en cũng “bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời”.

Khi đó em nghĩ tới cái chết, vì bà em, “người hiền hậu độc nhất đối với em” thường nói: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế”. Nhưng thật buồn vì bà em đã chết từ lâu. Nhưng cũng chẳng hề gì bởi những người đang sống không ai nghĩ về em, không ai nghĩ đến em thì em đi tìm nguồn an ủi nơi người bà yêu quý. Và thế là em quẹt diêm. “Em thấy rõ ràng là bà em đang cười với em”, “em reo lên” và van xin bà “cho cháu đi với”, “cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân, cho cháu về với bà. Chắc người không từ chối đâu.

Thật đau đớn xiết bao khi em bé bán diêm bị xã hội bỏ rơi, bỏ quên trong tuyết phủ đã quyết khước từ cuộc sống, quyết tâm tìm về thế giới bên kia. Trong thế giới của những người sống em không có chỗ đứng, không có điều kiện để sống. Bởi lẽ chỉ cần bán được vài bao diêm thôi cũng đủ mang lại cho em cuộc sống, nhưng cả cái thế giới đi xe song mã ấy, cả cái thế giới nấp sau những cánh cửa sổ sáng rực ánh đèn ấy “chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em”.

Không giao tiếp được với thế giới những người đang sống, em bé bán diêm tìm cách xác lập mối quan hệ giao tiếp với bà em “Em quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao để níu bà em lại”. Kết quả là “Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét đau buồn nào đe dọa họ nữa”.

Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường “một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Bên cạnh “một bao diêm đã đốt hết nhẵn” thì những người đang sống cũng không thể nào biết được “những cái kỳ diệu mà em bé đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón những niềm vui đầu năm.

Bởi vì những người đó ngoài việc sử dụng cái đói, cái rét để tạo sự ngăn cách của họ với em bé thì họ còn xây dựng những bức tường hoặc hữu hình hoặc vô hình để tạo ra sự ngăn cách mới giữa họ và em bé. Họ không có quyền được nhìn thấy, được tận hưởng những gì do mộng tưởng của em tạo ra. Bởi vì em thuộc về một thế giới khác. Cái chết của em bé còn là sự phê phán lối sống ích kỷ, co cụm, chỉ biết mình của thế giới hiện đại. Đó là sự cảm thông sâu sắc của nhà kể chuyện thiên tài Anđecxen.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 7 Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 6

Cô bé đang ở ngoài đường, sát tường hai ngôi nhà đóng kín cửa, giữa cái lạnh cắt đa của đêm giao thừa. Mắt cô nhìn lên “Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn” mũi cô ngửi “trong phố sực nức mùi ngỗng quay”. Hình ảnh ấm cúng ấy, mùi vị thơm tho ấy, gợi lại trong ký ức cô bé hoàn cảnh sống ngày trước của mình “Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà.

Nhưng Thần Chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán, và gia đình em phải lìa ngôi nhà xinh xắn”. An-đéc-xen đặt nỗi nhớ của cô bé vào đúng lúc, đúng chỗ vừa giới thiệu được hai hoàn cảnh sống đối nghịch vừa giải thích nguyên nhân của sự đổi thay khiến em phải sống đời bất hạnh hiện tại: Thần Chết! Thần Chết đã cướp đi người bà hiền hậu. Thần Chết đã đuổi cha con cô ra khỏi ngôi nhà xinh xắn đến ở căn gác xép sát mái nhà không ngăn nổi gió sương.

Và bất hạnh lớn nhất là Thần Chết đã biến đổi tính nết của người cha, thay vì thương yêu và chăm sóc con cái thì lại buộc con gái nhỏ dại đi bán diêm, “nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đánh em”. Sự việc diễn ra như thế nào thì kể lại như thế chứ không hề chen vào một lời oán trách hay kết tội người cha đứng với hoàn cảnh sống và tính cách phụ thuộc của tuổi thơ.

Một mình, bụng đói giữa đêm giao thừa gió rét, đôi bàn tay đã cứng đờ ra, muốn đốt một que diêm mà hơ ngón tay em cũng chần chừ đôi lần ba lượt. Ánh sáng, hơi ấm từ que diêm đã giúp dòng suy nghĩ của em thoát khỏi hiện thực lạnh giá, bẽ bàng. “Em tưởng chừng như đang ngồi trước lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng”.

Dòng mơ tưởng này đã chi phối hành vi của em. Em hành động theo “Em tưởng chừng như…”. Bởi vậy, “em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn”. Dòng mơ tưởng về lò sưởi tỏa hơi nóng dịu đàng kia đã biến mất theo ngọn lửa cháy nhanh và chóng tàn của que diêm. Hiện thực giá rét kéo em về cùng nỗi lo “bị cha mắng”. Đêm tối với cái lạnh cắt da, que diêm với ánh sáng và hơi ấm.

Hai hình ảnh tương phản ấy đã được nhà văn đặt cạnh nhau như muốn khơi thêm nguồn ao ước ở trong em. Nếu quẹt que diêm lần thứ nhất, ánh sáng của nó khiến em “tưởng chừng như…” thì khi quẹt que diêm thứ hai “em nhìn thấy vào tận trong nhà” và thấy một bàn ăn sang trọng đã được dọn sẵn, có cả một con ngỗng quay. “Nhưng điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía em bé”.

Mộng tưởng lúc này đã có tính huyền ảo. Tội nghiệp cổ bé bán diêm. Có lẽ lúc này cô đói lắm rồi. Mơ ước được no khiến hiện thực “sực nức mùi ngỗng quay” khu phố” biến thành con ngỗng như trong mộng tưởng của cô bé bán diêm. Nhưng khi “que diêm vụt tắt” thì “ngỗng ta” cũng biến mất khi đang tiến về phía cô bé bán diêm, hiện thực khắc nghiệt với “phố xá vắng teo, lạnh buốt” và mấy người khách quần áo ấm áp nhưng lãnh đạm tình người xuất hiện trước mắt em.

Lần quẹt diêm thứ ba, em thấy hiện ra cây thông Nô-en rất lớn và lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến, rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ. Khi em với đôi tay về phía cây thì ánh sáng que diêm… tắt. “Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời”. Mộng tưởng này gợi cho em nhớ lại lời của người bà hiền hậu thường nói với em lúc bà còn sống rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế”.

Nỗi nhớ này làm cô bé bán diêm ao ước được thấy bà nội của cô. Cô quẹt một que diêm nữa vàọ tường, ánh sáng xanh tỏa ra chung quanh, và em thấy rõ bà đang mỉm cười với em. Em reo lên và xin bà cho em cùng theo bà. Điều lạ lùng và cảm động là nhà văn đã đặt cô bé vào vị trí của con người rất tỉnh táo. Cô bé đã nói với bà: “Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-en ban nãy, nhưng xỉn bà đừng bỏ cháu ở nơi này”.

Em đã quẹt tất cả những que diêm còn lại ở trong bao để thấy bà, gần bà, cho tới lúc “Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa đó nữa. Họ đã về chầu Thượng đế”. Đọc hai câu văn ấy ai cũng nhận ra cô bé bán diêm đã chết. Cô bé đã chọn cái chết cùng một ảo giác đẹp, dù ở phần thể xác em chết vì đói và lạnh.

Và nhà văn đã tô điểm cho nét đẹp của em bằng hình ảnh đối nghịch giữa cảnh và người: “Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười”. Cô bé bán diêm đã chết theo cách của người đang thiếp ngủ trong giấc mơ đẹp.

Giữa hiện thực đen tối, cô bé sống với những mộng tưởng đẹp cho tới hơi thở cuối cùng. Cô bé bán diêm sống mãi với người đọc là ở tính cách ấy của em qua tài kể chuyện của nhà văn.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 6

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 5

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 6

Truyện cô bé bán diêm của An-đéc-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ, khốn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé. Cô bé đã cạn kiệt về vật chất và bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Trong cuộc đời này còn có gì đau đớn hơn khi là một cô bé bị bỏ rơi, cô đơn, lẻ loi giữa trời. Cô bé bán diêm là truyện đặc sắc dành cho thiếu nhi, gây xúc động người đọc.

Thời điểm xảy ra câu chuyện khá đặc biệt: Đêm giao thừa, mọi người sum họp dưới mái ấm gia đình để cùng nhau tiễn đưa năm cũ và đón chào năm mới trong không khí thiêng liêng, ngập tràn hạnh phúc. Riêng cô bé mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất, váy áo phong phanh, bụng đói meo đang dò dẫm trong bóng tối. Suốt ngày hôm nay, cô bé lang thang khắp nơi mà không bán được bao diêm nào.

Đêm Noel, quang cảnh xung quanh đẹp đẽ, ấm áp lạ thường: cửa sổ mọi nhà đều sáng rực đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Những hình ảnh ấy gợi cô bé nhớ lại năm xưa được đón giao thừa bên bà nội hiền hậu trong căn nhà xinh xắn có đầy dây thường xuân bao quanh.

Tác giả đã sử dụng những hình ảnh tương phản làm nổi bật tình cảnh hết sức tội nghiệp của cô bé. Em đang rét có lẽ càng rét hơn khi thấy mọi nhà rực sáng ánh đèn. Em đang đói, có lẽ càng đói hơn khi ngửi thấy mùi ngỗng quay sực nức. Chẳng có điều gì tốt đẹp chờ đợi cô bé ngoài cái xó xỉnh tối tăm, rét mướt đầy tiếng mắng nhiếc, chửi rủa của người cha thô lỗ, cộc cằn.

Những lần đón giao thừa năm xưa vui vẻ cùng bà và cha mẹ giờ đây đã lùi vào dĩ vãng. Tai họa đã làm cho gia đình cô bé tan nát. Mẹ mất, bà nội cũng qua đời, em không còn được ai yêu thương, ấp ủ. Em đi lang thang trong đêm giao thừa… giữa trời đông gió rét… rét dữ dội .. Bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, gia đình nghèo, mẹ mất, người cha nghèo đói và tàn nhẫn.

Giữa đêm giao thừa giá buốt, cô bé lủi thủi một mình với chiếc giỏ đựng diêm. Lúc em nép vào một góc tường để tránh cơn gió bấc rét thấu xương cũng là lúc những khao khát cháy bỏng bùng lên trong trái tim nhỏ bé. Đôi bàn tay em cứng đờ vì lạnh, em ao ước được sưởi ấm bằng một que diêm: Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ?

Cuối cùng em đánh liều quẹt một que. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt. Những hình ảnh tả cảnh đói rét lang thang của cô bé tương phản với cảnh no đủ, ấm cúng của mọi người, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Trước cảnh ngộ nghèo khổ, cơ cực của cô bé, lòng tôi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại không cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh cô bé một mình bơ vơ, giữa một không gian mênh mông trong đêm tối, rét cắt da, cắt thịt.

Trong khi mọi người được sum vầy vui vẻ trong các căn nhà ấm áp, bên lò sưởi kia, thi em bé phải một mình đi bán những bao diêm, em chẳng được ai quan tâm để ý. Cảnh ngộ đó của cô bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao thừa, khi tất cả niềm vui và sự đầy đủ ùa vào những căn nhà ấm cúng.

Các mộng tưởng của em bé qua các lần quẹt diêm (mơ lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en, người bà, hai bà cháu bay đi) lần lượt diễn ra thật hợp lí, hợp với những điều khao khát của em: được sưởi ấm, được ăn ngon, được đi chơi, được thương yêu, chấm dứt mọi lo lắng, buồn khổ.

Quẹt que diêm thứ nhất: Em tưởng chừng như đang ngồi trước lò sưởi bằng sắt… tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Ngọn lửa chắp cánh cho trí tưởng tượng của em bay bổng: Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Chà! Ánh sáng kì dị làm sao! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng.

Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu! Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, ngón cái nóng bỏng lên. Chà! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sưởi, thì khoái biết bao!.

Thực tế và mộng tưởng xen kẽ với nhau. Trong ánh lửa bập bùng của que diêm, những hình ảnh của cuộc sống đầy đủ hiện ra rõ ràng trong đầu óc cô bé. Mải mê tưởng tượng nên que diêm cháy gần bén ngón tay mà em không thấy nóng. Em ao ước lúc này mà được ngồi trước lò sưởi để hơ đôi bàn tay đã cứng đơ vì lạnh thì sung sướng biết bao! Que diêm cháy hết, cô bé lại trơ về với hiện thực phũ phàng: Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất.

Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm. Đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng. Quẹt que thứ hai: Bàn ăn đã dọn… và có cả một con ngỗng quay. Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Em nhìn thấu vào tận trong nhà.

Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều ki diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét, cắm trên lưng, tiến về phía em bé. Rồi… que diêm vụt tắt; trước mặt em chỉ còn là những bức tường dày đặc và lạnh lẽo. Đáng buồn thay!

Những ảo ảnh đó chỉ hiện lên trong chốc lát. Lửa tắt, vây quanh em vẫn là bóng tối mịt mùng, là cái lạnh thấu xương, cái đói rã rời và đáng sợ hơn cả là nỗi cô đơn không ai chia sẻ: Thực tế đã thay thế cho mộng tưởng; chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của cô bé bán diêm.

Quẹt que diêm thứ ba: Em thấy hiện ra một cây thông Nô-en… hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi… Trí tưởng tượng phong phú đã đem lại cho em những ao ước mới: em muốn đêm Giáng Sinh phải có cây thông Nô-en. Nên quyết định quẹt que diêm thứ ba: Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cây thông Nô-en.

Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Nhưng rồi diêm tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.

Xung quanh em vẫn là hai bức tường và đêm tối rồi em nghĩ tới bà em vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế”. Quẹt que diêm thứ tư: Em nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm cười với em. Em quẹt que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em.

Bà ơi! Em bé reo lên, cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất nhự lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-en ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này. Trước kia khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà, bà ơi!

Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu. Quẹt tất cả nhũng que diêm còn lại: Em thấy hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi… Chính lúc đó cô bé đầu trần, chân đi đất, run rẩy vì lạnh và đói. Sự đầm ấm của các gia đình hiện ra qua khung cửa sổ kia càng làm chúng ta xót xa cho cô bé khốn khổ tội nghiệp, không có lấy một chút hạnh phúc nào trong đêm giao thừa.

Nhất là hình ảnh cô bé chỉ biết ngồi thu chân vào hốc tường mà hồi tưởng, mà ước mơ. Một que diêm bật sáng lên là cuộc sống quá khứ lại hiện về. Đó là những ngày sống vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc bên bà nội hiền từ, nhàn hậu như một bà tiên, trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn có dây thường xuân bao quanh. Nhung que diêm tắt là một thực tại vô cùng nghiệt ngã, phũ phàng lại ập đến.

Em đang phải sống trong trăm đường cơ cực, khổ sở. Cả ngày phải đi bán diêm, nêu không bán được, đến tối về lại bị bố đánh đập. Và trong đêm giao thừa rét căm căm này em không dám về vì chẳng bán được một que diêm nào. Các mộng tưởng của em bé diễn ra lần lượt theo thứ tự như trên rất hợp lí.

Vì trời rất rét nên trước hết em mơ tưởng đến lò sưởi; tiếp đó vì đang đói em mơ tưởng đến bàn ăn đầy thức ăn ngon mà sau các bức tường kia, mọi nhà đang đón giao thừa; vì là đêm giao thừa nên ngay sau đó “cây thông Nô-en” hiện ra; đến đây tất nhiên gợi cho em nhớ đến đã có một thời em cũng được đón giao thừa như thế, khi bà em còn sống và hình ảnh bà em xuất hiện.

Kết thúc câu chuyện là sự đối lập giữa cảnh đời vui vẻ và cái chết bi thảm của em bé bán diêm: Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó tường, người ta thấy một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa.

Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!”, nhưng chẳng ai biết những cái kì diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón những niềm vui đầu năm. Ngay cả những ước mơ nhỏ bé của em mà cũng chỉ thấy được qua mộng ảo.

Mỗi một que diêm sáng lên sáng lên ước mơ ở đây không phải là ánh sáng của một cây đèn hay của một nguồn ánh sáng gì to lớn. Nó chỉ là một ánh lửa diêm nhỏ bé, dễ dàng tắt lụi trong đêm băng tuyết. Bởi vậy mỗi que diêm bật lên sao có thể sưởi ấm được tấm thân và tâm hồn đã đông lạnh của cô bé. Nó chẳng qua chỉ là chỗ bấu víu cực kì mong manh của cô bé mà thôi.

Em bé quẹt cả số diêm còn lại chính là để cố bám lấy những ước mơ đó. Trong khi chúng ta có đầy đủ những thứ đó thì cô bé bán diêm của An-đéc-xen lại thiếu tất cả. Ngay cả giấc mơ đẹp nhất em cũng chỉ được thấy khi đã hấp hối. Những mộng tưởng của em bé qua các lần quẹt diêm về lò sưởi, bàn ăn, cây thông là sát với thực tế, vì đó là những nhu cầu thiết thực cho cuộc sống của em.

Còn mộng tưởng được gặp lại bà, và em thấy bà em to lớn và đẹp lão, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao… thuần túy chỉ là nỗi khát khao tha thiết của em bé vốn thiếu hẳn tình thương yêu chăm sóc của người thân. Trong phần kết của truyện, cái chết của cô bé nghèo khổ, đói rét làm ta xót xa. Em bé thật đáng thương! Chỉ có mẹ và bà thương yêu em, nhưng họ đều đã qua đời.

Cha em có lẽ vì quá nghèo khổ nên cũng đối xử với em tàn nhẫn. Người qua đường nhìn thấy thi thể em vào buổi sáng đầu năm với thái độ dừng dưng, vô cảm. Trong xã hội tư bản thiếu sự đồng cảm và tình thương yêu giữa người với người, nhà văn An-đéc-xen đã viết truyện này với niềm xót thương vô hạn đối với em bé bán diêm bất hạnh nói riêng và cả tầng lớp người nghèo khổ nói chung.

Nhưng mặt khác, cái chết đó thật thanh thản qua hình ảnh đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười và em đang đi vào giấc mơ huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm. Chúng ta càng trân trọng những ước mơ đó của em bao nhiêu lại càng đau đớn bấy nhiêu trước cái chết vô cùng thương tâm của em. Truyện Cô bé bán diêm kể về kiếp đời của một em gái nhỏ bất hạnh, chết trong đói rét mà lòng vẫn ôm áp những mộng tưởng đẹp.

Truyện mang giá trị nhân văn cao quý, gợi nỗi cảm thương sâu sắc cho người đọc. Cần xây dựng cuộc sống ấm no cho tất cả mọi người, nhất là cho những em bé đáng thương trên đời. Để làm dịu bớt nỗi đau đang nhức nhối trong tim và cũng để an ủi những linh hồn tội nghiệp, nhà văn đã miêu tả em bé chết nhưng đôi má vẫn hồng và đôi môi đang mỉm cười. Tuy vậy, nội dung câu chuyện cô bé bán diêm và kết thúc thương tâm của nó vẫn khiến người đọc rơi nước mắt.

Dẫu tác giả có tả em bé chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng, đôi môi đang mỉm cười, đồng thời hình dung ra cảnh huy hoàng hai bà cháu bay lên trời để đón lấy những niềm vui đầu năm thì nỗi đau trong ta vẫn không thuyên giảm, mà thậm chí cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh ấy lại càng day dứt ta hơn.

Hình ảnh cô bé bán diêm mãi mãi để lại trong lòng bao người đọc trên khắp thế gian này niềm đau thương vô hạn, nhự luôn nhắc nhở chúng ta hãy yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Và đó cũng chính là tấm lòng nhân hậu tràn đầy của An-đéc-xen.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 4

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 5

Ai đã từng đọc Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một thế giới mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo khổ. Kết cục câu chuyện thật buồn nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn ắp đầy tâm trí người đọc, người nghe qua những lời kể và sự miêu tả rất cuốn hút của An-đéc-xen.

Trong bóng tối và cái rét cắt thịt da của xứ sở Đan Mạch, ta như nhìn thấy rõ một cô bé đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào đang lần từng bước chân trần trên hè phố. Một cô bé mồ côi khốn khổ, không dám về nhà vì chưa bán được bao diêm nào thì sẽ bị cha đánh. Nhà văn đã tạo ra cảm giác thật sống động khi ông nhập vào những khoảnh khắc tâm trạng của cô bé.

Ấn tượng đậm nét đầu tiên khơi lên mối cảm thương chính là hình ảnh cô bé như lọt thỏm giữa cái mênh mông của bóng đêm vào thời khắc sắp giao thừa. Khi “mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay”, cô bé đã hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội hiền hậu còn sống.

Ngôi nhà xinh xắn với những dây thường xuân trong những ngày đầm ấm tương phản với thực tại cuộc sống của hai cha con trong một xó tối tăm, sự nghèo khổ kéo theo những lời mắng nhiếc chửi rủa của người cha khi gia sản đã tiêu tán. Để nguôi cảm giác lạnh, em đã “ngồi nép trong một góc tường”, “thu đôi chân vào người” nhưng có lẽ chính nỗi sợ hãi còn mạnh hơn giá rét đã khiến em “càng thấy rét buốt hơn”.

Em không thể về vì biết “nhất định cha em sẽ đánh em”. “Ở nhà cũng rét thế thôi”, điều đáng sợ nhất đối với cô bé không phải là thiếu hơi ấm mà là thiếu tình thương. Thật đáng thương khi thân hình bé nhỏ của em phải chống chọi vô vọng với cảm giác giá buốt bên ngoài và cái lạnh từ trong trái tim khiến “đôi bàn tay em đã cứng đờ ra”.

Lúc ấy, em chỉ ao ước một điều thật nhỏ nhoi: “Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?” nhưng dường như em cũng không đủ can đảm vì làm như vậy em sẽ làm hỏng một bao diêm không bán được. Nhưng rồi cô bé ấy cũng “đánh liều quẹt một que”, để bắt đầu cho một hành trình mộng tưởng vượt lên thực tại khắc nghiệt.

Giấc mơ của em bắt đầu từ lúc nhìn vào ngọn lửa: “lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt”. Ánh sáng ấy đã lấn át đi cảm giác của bóng tối mênh mông, để hiện lên hình ảnh “một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng”.

Niềm vui thích của em đến trong ảo giác “lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng”. Đó là ước mơ thật đơn giản trong khi thực tế lại phũ phàng “tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút… trong đêm đông rét buốt”. Ước ao được ngồi hàng giờ “trước một lò sưởi” cũng biến tan khi “lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất”. Khoảnh khắc em “bần thần cả người” khi hình dung ra những lời mắng chửi của cha khiến ta phải nao lòng. Bóng tối lại phủ lên màu u ám trong tâm hồn em

.

Có lẽ vì vậy, nhà văn đã để em tiếp tục thắp lên que diêm thứ hai, thắp lên niềm vui nhỏ nhoi dù chỉ là trong mộng tưởng. Không chỉ phải chống chọi với cái rét, cô bé còn phải cầm cự với cơn đói khi cả ngày chưa có miếng nào vào bụng. Bởi thế, ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành “tấm rèm bằng vải màu”.

Cái hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm áp đã đến với em, khi em nhìn thấy: “Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay”. Giá như tất cả những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi “ngỗng nhảy ra khỏi đĩa” sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói lả người.

Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đối mặt với “phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu”. Không những thế, em còn chứng kiến sự thờ ơ ghẻ lạnh của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé bất hạnh.

Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một em bé. Trong một cuộc sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã tỏa ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em “một cây thông Nô-en”, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng”.

Điều trớ trêu nghiệt ngã là tất cả những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không thể chạm tay vào, bởi lẽ tất cả chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao trên trời mà em không thể với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 4

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 3

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 4

An-đéc-xen nhà văn nổi tiếng với những câu chuyện dành cho thiếu nhi. Các tác phẩm của ông luôn để lại những ấn tượng sâu đậm, những bài học sâu sắc cho các bạn nhỏ. Khi nhắc đến kho tàng truyện của ông ta không thể không nhắc đến truyện Cô bé bán diêm, một câu chuyện giàu giá trị nhân văn, nhân bản.

Truyện kể về số phận bi thương, bất hạnh của cô bé bán diêm. Cô bé vốn cũng có một gia đình hết sức êm ấm, hạnh phúc, với người bà hiền hậu, trong “ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân bao quanh”, nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ xa xôi. Người bà, người mẹ yêu thương em lần lượt đã qua đời, em sống với người bố trong cảnh nghèo khổ, túng quẫn trên một căn gác tồi tàn, em phải đi bán diêm để kiếm sống.

Sự khốn cùng của em được tác giả đậm tô hơn nữa trong đêm giao thừa. Trong đêm đông lạnh giá, từng cơn gió thấu xương vù vù thổi, cô bé đầu trần, chân đất, bụng đói đang mang những phong diêm đi bán. Em không dám về nhà vì người cha nghiện rượu sẵn sàng đánh em nếu em chưa bán được gì. Em ngồi sát góc tường, mong mỏi mọi người rủ lòng thương mà mua cho mình.

An-đéc-xen đã xây dựng một loạt các hình ảnh tương phản, đối lập để làm nổi bật lên hoàn cảnh đáng thương của cô bé: ngôi nhà xinh xắn, ngập tình yêu thương chỉ còn trong quá khứ, hiện tại chỉ là tầng áp mái tồi tàn, với người cha luôn mắng chửi, đánh đập em; mọi người đang ngồi trong ngôi nhà sáng ánh đèn còn em một mình với bóng đêm, lạnh giá; trong mỗi căn nhà sực nức mùi ngỗng quay, mùi của gia đình hạnh phúc còn cô bé bụng đói cả ngày, cô đơn, buồn tủi.

Với nghệ thuật tương phản tác giả đã làm rõ hơn nỗi bất hạnh của em. Cô bé không chỉ thiếu thốn, khốn khổ về vật chất mà còn sống trong cảnh bị mọi người hờ hững, trong đó có cả bố – người đã sinh ra em. Tác giả có sự kết hợp hài hòa giữa hiện thực và mộng tưởng thông qua các lần quẹt diêm của cô bé.

Trong tác phẩm, cô bé quẹt diêm tất cả năm lần: lần một thấy chiếc lò sưởi, lần hai thấy ngỗng quay, lần thứ ba thấy cây thông, lần bốn thấy bà, lần năm em quẹt tất cả các que diêm còn lại để níu kéo người bà ở lại với mình. Trình tự quẹt diêm của em là hoàn toàn hợp lí, đi từ vật chất đến tinh thần: em muốn có lò sưởi, ngỗng quay bởi em đang phải chịu cái đói, cái lạnh; em thấy cây thông, người bà bởi nó gợi ra không khí gia đình ấm áp, tràn ngập tình yêu thương.

Sự đan cài giữa hiện thực và mộng tưởng đem đến cho người đọc niềm xót xa, cảm thông sâu sắc trước số phận em bé. Những mộng tưởng của em bé đều xuất phát từ thực tế khổ đau: em mơ lò sưởi, bữa tiệc, cây thông,… vì em phải sống trong cảnh thiếu thốn, nghèo khổ. Em mơ thấy bà vì khi bà mất, em luôn sống trong cảnh thiếu tình yêu thương. Sau mỗi lần que diêm tắt là thực tế khắc nghiệt đổ ập vào em, khiến cho số phận của cô bé càng trở nên bất hạnh.

Bởi vậy, em cố gắng quẹt những que diêm cuối cùng để níu kéo bà ở lại, để em được sống trong tình yêu thương. Nhưng cô bé cũng hiểu rằng, chỉ cần que diêm tắt đi thì hình ảnh bà cũng mất như tất cả những sự vật trước đó. Bởi vậy, em đã ước mình được đi cùng bà mãi mãi. Niềm mong ước của em vừa phản ánh khát khao được sống trong tình yêu thương, vừa thể hiện số phận bi kịch, bất hạnh của cô gái bé nhỏ, tội nghiệp.

Cái chết của cô bé cũng vô cùng thương tâm, gây ám ảnh với bạn đọc. Buổi sáng đầu tiên của năm mới, mọi người ai cũng vui vẻ, rạng rỡ nhưng em bé lại một mình chết ở xó tường, em chết vì lạnh, vì lòng người vô cảm không ai quan tâm, giúp đỡ em.

Nhưng khi chết trên mặt em đôi má vẫn hồng, đôi môi như đang mỉm cười, vì em đã thoát khỏi cuộc sống bất hạnh, được đến với người bà yêu quý của mình. Thực tế đây là một cái kết mang tính chất bi kịch. Hạnh phúc với mỗi con người là ở thực tại, ở trần thế này nhưng em phải đến thế giới khác mới được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc ấy.

Tác phẩm được xây dựng một kết cấu phù hợp với diễn biến sự việc và tâm lí nhân vật. Nghệ thuật tương phản đối lập càng làm nổi bật hơn nỗi bất hạnh của em bé: mồ côi, trong đêm tối một mình lang thang bán diêm đối lập với đường phố rực rỡ ánh đèn, những người xung quanh vui vẻ, hạnh phúc. Sự đan xen hài hòa hợp lí giữa hiện thực và mộng tưởng vừa làm rõ số phận bi thương, vừa khắc họa khát khao hạnh phúc của cô bé bán diêm.

Truyện Cô bé bán diêm thể hiện tình yêu thương sâu sắc của nhà văn đối với những số phận bất hạnh. Truyện truyền tải đến người đọc thông điệp giàu ý nghĩa, thấm đẫm giá trị nhân đạo: hãy yêu thương trẻ thơ và để cho chúng được sống một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 2

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 3

An-đéc-xen là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với thể loại truyện kể cho trẻ em, trong đó, tác phẩm quen thuộc với bạn đọc trên khắp thế giới phải kể đến là “Cô bé bán diêm”. Truyện hấp dẫn người đọc bởi sự đan xen giữa hiện thực và mộng tưởng, bên cạnh đó, hình ảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa đã gợi cho chúng ta lòng thương cảm sâu sắc đối với một em bé nghèo khổ, đáng thương.

Trước hết, cô bé bán diêm có một hoàn cảnh bất hạnh, sớm đã mồ côi mẹ, bà là người yêu thương em nhất cũng bỏ em mà đi, sống với cha trong hoàn cảnh nghèo khổ, em phải đi bán diêm. Ngày qua ngày, cô bé với giỏ diêm trên tay lầm lũi đi qua từng góc phố, con đường, ngày nào không bán được, em sẽ bị người cha đánh mắng.

Cô bé vừa thiếu thốn tình cảm lại phải chịu đựng cảnh bạo lực gia đình, chịu nhiều tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác. Trong đêm giao thừa, một đêm đặc biệt nhất, đêm kết thúc một năm và bắt đầu một năm mới, ngoài kia người ta sum vầy, quây quần bên nhau ấm cúng bao nhiêu thì cô bé bán diêm lại lẻ loi, đơn độc bấy nhiêu.

Giữa trời mưa tuyết rét mướt lạnh cóng, đôi chân trần của em lê hết các con phố ngõ ngách để bán những bao diêm, cả một ngày em chưa được ăn, phải chống lại cái lạnh, cái đói để bán diêm thế nhưng cũng không bán được bao diêm nào. Càng về đêm trời càng lạnh, cái lạnh và đói đang đày đọa em, dù có vậy em vẫn không dám về nhà, bởi “về nhà mà không bán được bao diêm nào”, không có tiền, em sẽ lại phải chịu đòn của cha, hơn nữa căn phòng trên gác mái của cha con em cũng chẳng khác gì ở ngoài trời.

Ở lứa tuổi của cô bé, chúng ta đang được quây quần bên ông bà, cha mẹ ăn những bữa tiệc thịnh soạn và chuẩn bị chào đón năm mới, ấy vậy mà em lại phải chịu sự thờ ơ, vô tâm và lạnh lùng đến đáng sợ của những người xung quanh. Họ không hề để ý đến em, chẳng ai quan tâm, đoái hoài đến hoàn cảnh và nỗi khổ của em.

Em không nhận được sự yêu thương và đồng cảm từ mọi người, điều đó càng khiến ta cảm thấy xót xa cho tình cảnh đáng thương của cô bé bán diêm. Trái tim người đọc như thắt lại bởi hoàn cảnh của cô bé bán diêm quá đỗi thực tế, xã hội có rất nhiều em bé phải chịu cảnh như em, sớm đã phải chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh và khổ sở.

Nép mình vào một góc tường trên hè phố, cô bé bán diêm đáng thương quẹt những que diêm sưởi ấm cho đôi tay, đôi chân đã tê cứng vì lạnh. Từng que diêm được em đốt lên bằng cả niềm khao khát và ước muốn, ngọn lửa của que diêm hiện ra nào là bàn ăn thịnh soạn với ngỗng quay, nào là lò sưởi đang cháy và cây thông Noel đều là những thứ cần thiết trong hoàn cảnh đói rét bơ vơ của em.

Cho đến khi gặp được bà trong ngọn lửa que diêm, em đã vui sướng biết bao, em khao khát được đi theo bà, cầu xin Thượng Đế cho em được ở cùng bà, và cuối cùng em đã được toại nguyện. Tuy những que diêm chỉ mang lại những ảo ảnh nhưng lại là hạnh phúc thực sự đối với cô bé bán diêm, “Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa”.

Cái chết của em thật nhẹ nhàng, như một sự giải thoát cho kiếp người bất hạnh khốn khổ của em, thế nhưng nó phản ánh một sự thật đau lòng rằng em đã phải chết giữa dòng người vô tâm, lãnh đạm và thờ ơ, chính xã hội đó đã giết chết những con người như em, nếu người ta có tình thương, có lòng nhân ái có lẽ số phận của em đã khác.

Nhân vật cô bé bán diêm đã để lại trong lòng người đọc những hoài niệm, những suy nghĩ khôn nguôi về số phận con người, khơi dậy trong mỗi chúng ta lòng thương cảm đối với những cảnh đời bất hạnh trong cuộc sống. Chúng ta may mắn là những “chiếc lá” lành lặn phải có trách nhiệm giúp đỡ và đùm bọc cho những “chiếc lá” kém may mắn hơn, đó là lòng nhân ái và tình thương mà con người cần có dành cho nhau.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 1

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 2

Truyện ngắn Cô bé bán diêm của nhà văn An-đéc-xen đã để lại những dư âm, ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Không chỉ vậy đó còn là niềm cảm thương vô hạn cho số phận bất hạnh, đầy bi thương của nhà văn với cô bé bán diêm.

Hoàn cảnh của cô bé vô cùng thương cảm, ngay từ những lời đầu tiên giới thiệu về hoàn cảnh của cô bé đã khiến người đọc phải rơi nước mắt: bà và mẹ những người yêu thương em nhất đều đã qua đời, em sống chui rúc với bố trong một căn gác tối tăm, chật chội. Người bố có lẽ vì cuộc sống nghèo túng, khó khăn nên đâm ra khó tính, đối xử tệ bạc với em: hay mắng nhiếc, chửi rủa em.

Trong đêm đông giá rét em phải mang những phong diêm đi bán để kiếm sống nuôi bản thân. Mặc dù có nhà song em không dám về vì nếu về mà không mang được đồng xu nào tất sẽ bị cha em mắng chửi. Người cha vô lương tâm, lời lẽ hành động thiếu tình thương đã khiến cô bé bất hạnh phải ở bên ngoài trong đêm đông giá lạnh, trong gió và mưa tuyết mỗi lúc một nhiều.

Xót thương biết bao trong ngày cuối cùng của năm ai ai cũng được quay quần bên gia đình còn cô bé thì đầu trần, chân đất lang thang ngoài trời đông giá rét, tuyết phủ trắng xóa. Xung quanh em đường phố, nhà cửa đã lên đèn, không gian thật ấm cúng, hạnh phúc, mùi ngỗng sực nức khắp nơi, còn em đã đi cả ngày mà không bán được bao diêm nào. Những hình ảnh tương phản không chỉ làm nổi bật thiếu thốn, khó khăn về vật chất của em mà còn nói đến những mất mát, thiếu thốn về mặt tinh thần.

Trong cái giá rét của mùa đông, cô bé liều mình quẹt từng que diêm để sưởi ấm cơ thể. Hình ảnh ngọn lửa diêm mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trước hết ngọn lửa diêm xua tan cái lạnh lẽo, tăm tối để em bé có thể quên đi những bất hạnh, cay đắng của cuộc đời.

Ngọn lửa diêm đã thắp sáng những mơ ước đẹp đẽ, những khao khát mãnh liệt, đem đến thế giới mộng tưởng với niềm vui, hạnh phúc. Đó còn là ngọn lửa của mơ ước về cuộc sống gia đình hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, ông bà. Hình ảnh ngọn lửa diêm như con thuyền đầy tinh thần nhân văn của tác giả, thể hiện sự cảm thông, trân trọng những ước mơ giản dị, diệu kì của trẻ nhỏ.

Mỗi lần quẹt diêm, cô bé tội nghiệp lại được sống trong giây phút hạnh phúc, chìm đắm trong thế giới cổ tích, thoát khỏi thực tại tăm tối. Lần quẹt diêm thứ nhất, em thấy lò sưởi, vì trong đêm đông giá lạnh em cần được sưởi ấm. Khi que diêm vụt tắt, lò sưởi biến mất, nỗi sợ hãi mơ hồ lại xâm chiếm em “đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng”. Em lại lấy can đảm quẹt diêm lần thứ 2, lần này em thấy một bàn ăn thịnh soạn,… sự tưởng tượng của em thật hài hước, cho thấy mơ ước lớn nhất lúc này của em là được ăn no.

Trong đêm giao thừa gia đình nào cũng quây quần bên mâm cơm, còn em lại đói lả đi trong cái giá lạnh. Chi tiết gây xúc động sâu sắc đến người đọc, nó gợi lên những ám ảnh day dứt khôn nguôi. Lần thứ ba, trong không khí đêm giáng sinh, em thấy hình ảnh của cây thông. Đó chính là biểu tượng của mái ấm gia đình hạnh phúc, là những ước mơ trong sáng của tuổi thơ.

Lần thứ 4, giữa cái đói rét và cô độc, em khao khát có tình yêu thương và chỉ có bà là người yêu thương em nhất. Trong giây phút đó bà hiện lên thật ấm áp, đẹp đẽ. Cô bé khẩn thiết van xin bà cho đi cùng, bởi cô bé hiểu khi ngọn lửa diêm tắt đi bà cũng biến mất. Ước nguyện của cô bé thật đáng thương, cô bé muốn được che chở, được yêu thương biết nhường nào.

Lần cuối cùng em quẹt hết số diêm còn lại để nhìn thấy bà và thật kì lạ ước nguyện cuối cùng của em đã trở thành hiện thực. Em không còn phải đối mặt với đòn roi, những lời mắng nhiếc, sự đói rét, nỗi buồn nữa, em đã được đến một thế giới khác, thế giới có bà ở bên. Qua những lần mộng tưởng của cô bé ta thấy cô bé là người có tâm hồn trong sáng, ngây thơ.

Trong đói rét em không hề oán trách một ai vì đã thờ ơ trước cảnh ngộ của mình. Tâm hồn em thật trong sáng và nhân hậu biết chừng nào. Đó là một cô bé giàu mơ ước, vượt lên hoàn cảnh thực tại đói rét, cô đơn. Những mơ ước ấy giản dị mà cũng thật lãng mạn, diệu kì.

Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen số 1

“Cô bé bán diêm” đã mang đến cho độc giả thật nhiều cảm xúc về số phận đáng thương của cô bé nghèo trong đêm đông lạnh giá. Càng thương cô bé bao nhiêu, chúng ta càng nhắc nhở bản thân nên sống rộng lượng, biết quan tâm và chia sẻ với người khác bấy nhiêu, đặc biệt là các em nhỏ.

Đăng bởi: Hoàng Nguyễn

Từ khoá: 10 Bài văn phân tích truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen hay nhất

Những Nguyên Tắc An Toàn Khi Đi Du Lịch Nước Ngoài

Du lịch nước ngoài, tưởng chừng không khó mà khó không tưởng, đặc biệt là khi bạn muốn trải nghiệm một mình ở một quốc gia xa lạ. Vậy làm sao để đảm bảo được sự an toàn cho bản thân?

Chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân và bảo quản cẩn thận

Trước chuyến đi bạn nên chuẩn bị đầy đủ giấy tờ tùy thân và những thứ cần thiết để nhập cảnh, đi lại trên quốc gia sắp đến. Hộ chiếu, các trang có visa, dấu xuất nhập cảnh, bằng lái, giấy tờ xe, bảo hiểm du lịch… đều phải chụp lại, photo ra thành nhiều bộ và cất ở nhiều nơi.

Riêng bản gốc phải luôn mang theo mình, bạn có thể bỏ trong balo hoặc túi nhỏ cất trong lớp áo trong cùng. Nên có ít nhất 2 bản photo để trong balo khác

Để chắc chắn hơn nữa, bạn nên scan lại giấy tờ, lưu lại trong điện thoại, ổ cứng, laptop và tải lên các kho lưu trữ trên internet. Nếu đi nhóm nhiều người thì cất chéo cho nhau, người này giữ giùm người kia. Trong trường hợp mất giấy tờ, bạn còn có bản photo để xác nhận nhân thân hoặc trình Đại sứ quán Việt Nam để làm passport xuất cảnh về.

Trang bị cả tiền mặt và thẻ ATM

Không bao giờ mang theo tất cả tiền mặt, trừ khi đi du lịch gần trong thời gian ngắn. Bạn chỉ nên để một khoản đủ tiêu trong thời gian đầu, còn lại gửi vào thẻ ATM, đi đến đâu thì thanh toán bằng thẻ hoặc tìm ATM để rút tiền.

Bạn cũng nên để một lượng tiền mặt nhỏ trong túi riêng, khi cần thì rút ra thanh toán nhanh, không cần mở bóp hay balo. Ngoài ra bạn cũng trữ một ít ngoại tệ như USD hay Euro trong người vì đi đâu cũng đổi được.

Trữ một ít ngoại tệ như USD hay Euro trong người để đổi trong trường hợp khẩn cấp

Bạn cũng nên để thẻ ATM và tiền mặt ở nhiều nơi để đảm bảo luôn có dự phòng. Tránh để các thẻ trong ví vì khi tiếp xúc trực tiếp chúng dễ bị trầy xước, hư phần thẻ từ.

Trang bị điện thoại và số điện thoại khẩn cấp

Đến bất kì một quốc gia nào, bạn nên mua sim và gói data của nước đó để dùng. Bạn cũng nên lưu trong máy số điện thoại của cảnh sát địa phương, cứu hộ, bảo hiểm, ISOS (cứu hộ quốc tế) và số người Việt ở nơi bạn sắp đến.

Trên điện thoại bạn cũng nên tải về những ứng dụng cần thiết như: Bản đồ offline, ứng dụng sơ cứu y tế cơ bản, ứng dụng dịch ngoại ngữ…. Đây là những ứng dụng có thể sử dụng được ngay cả khi không có kết nối Internet.

Đến bất kì một quốc gia nào, bạn nên mua sim và gói data của nước đó để dùng

Lưu ý khi thuê phòng khách sạn

Thông thường, chìa khóa của các khách sạn giá rẻ thường rất sơ sài, bạn nên mang theo một ổ khóa dự phòng để khóa thêm.

Buổi tối trước khi đi ngủ bạn nên kiểm tra khóa trái, khu vực dễ bị đột nhập thì nên chuẩn bị thêm miếng chặn cửa. Nếu trái cửa bị hư hoặc không có, bạn có thể lấy balo, bàn ghế chặn ở cửa rồi đặt chiếc ly inox lên mép bàn, trong trường hợp có người cố tình vào thì cũng sẽ đánh thức mình.

Khi nhận phòng khách sạn, bạn cũng nên chụp lại địa chỉ nơi ở, đánh dấu địa điểm trên bản đồ để khỏi bị lạc. Khi lên phòng bạn cũng nên để ý cầu thang bộ và lối thoát hiểm ở đâu để dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Chìa khóa của các khách sạn giá rẻ thường rất sơ sài, bạn nên mang theo một ổ khóa dự phòng để khóa thêm

Cách bảo vệ sức khỏe và y tế

Sức khỏe là vấn đề quan trọng trong chuyến đi, nếu mệt sẽ không đi được, mà đi cũng không vui vẻ.

Việc đầu tiên bạn phải chú ý là đồ ăn ở đó có hợp vệ sinh không. Nếu ghé nhà hàng, bạn nên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, tiện đường ngó qua xem gian bếp có vệ sinh không.

Ở nhiều quốc gia đồ ăn dọc đường vẫn tốt, nếu bạn cảm giác không an toàn, có thể mua đồ ăn liền cho qua bữa rồi tìm chỗ ăn sau. Để tiện cho việc di chuyển nhiều, bạn nên uống nước thường xuyên, luôn mang theo ít nhất một lít nước bên người để uống, rửa vết thương, rửa mặt nếu bị say nắng.

Bạn luôn phải mang theo bộ sơ cứu y tế trong người. Số lượng và thuốc men tùy theo địa hình, thời tiết và thể trạng của mỗi người. Bộ sơ cứu nên để ở nơi có thể lấy ra nhanh.

Bạn cũng nên mang thêm giấy tờ khám sức khỏe tổng quát để nhân viên y tế hoặc cứu hộ biết tiểu sử bệnh, nhóm máu và các thông tin cần thiết trong trường hợp bị bất tỉnh. Trước khi đến đâu bạn cũng nên tìm hiểu trước về thời tiết, mang theo quần áo phù hợp.

Bạn luôn phải mang theo bộ sơ cứu y tế trong người

Cảnh giác với kẻ gian

Nếu đã đi du bạn nên mở lòng, sẵn sàng tiếp chuyện và giao lưu với người địa phương. Tuy nhiên bạn cũng nên cảnh giác vì ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu. Việc phân biệt người tốt, xấu chủ yếu dựa vào trực giác. Nếu thấy ai nhiệt tình quá mức hoặc có thái độ quá mức, bạn nên bình tĩnh, không nên cáu giận hay tỏ thái độ sợt sệt. Khi cần có thể hét lên để thu hút sự chú ý của mọi người.

Bạn cũng nên hạn chế để lộ những thông tin như ở đâu, đi đâu, cùng ai với người tò mò, mới quen biết.

Những đồ đạc quan trọng bạn nên bỏ trong balo và luôn mang theo người. Khi đi xe, tàu hay ngủ dọc đường, đồ đạc nên kẹp giữa hai chân ngay cả khi vào quán ăn.

Quần áo nên gọn gàng, lịch sự, tránh gây chú ý. Tốt nhất là dân địa phương mặc thế nào bạn mặc như vậy. Biết nói dối và nên nói dối lúc cần thiết, đặc biệt là các bạn nữ.

Khi có cảm giác bị dẫn vào chỗ nguy hiểm, bị gây chuyện hoặc có người ve vãn, có thể giả vờ gọi cho bạn, nói đang trên đường đến hoặc đang chờ bạn đến đón.

Một số lưu ý khác

Bạn nên tìm trước thông tin liên lạc của sứ quán Việt Nam ở quốc gia bạn muốn đến để tìm đến khi cần. Trước khi rời khách sạn, bàn ăn, tàu xe, hãy nhìn lại chỗ vừa đi để đảm bảo không bỏ quên gì. Passport, bóp tiền, điện thoại, laptop, máy ảnh, giấy tờ là những thứ bạn nên kiểm tra đầu tiên trước khi rời đi. Nếu di chuyển bằng xe buýt, ôtô hoặc xe lửa, bạn nên chọn ghế ở giữa xe, gần cửa ra vào, kẹp balo giữa hai chân hoặc đeo ngược phía trước. Bảo hiểm du lịch cũng rất quan trọng cho những chuyến đi xe. Chi phí mua bảo hiểm không quá lớn nhưng sẽ hữu ích khi bạn gặp sự cố trên đường du lịch.

Đăng bởi: Dương Quỳnh Anh

Từ khoá: Những nguyên tắc an toàn khi đi du lịch nước ngoài

Những Đoàn Khách Việt Đầu Tiên Đi Tour Nước Ngoài Trở Lại

Du khách phấn chấn, vui vẻ khi cuối tuần qua đã được đến Dubai, Ấn Độ… trong các tour nước ngoài đầu tiên sau 2 năm.

Đang tham quan triển lãm thế giới EXPO 2023 cách Việt Nam hàng nghìn km, chị Nghê Huệ Nghi, 40 tuổi, trú tại TP HCM thể hiện rõ cảm xúc phấn khởi khi được du lịch nước ngoài trở lại. Chị chia sẻ đã muốn đến Dubai, một vùng đất phát triển, tráng lệ từ lâu, song 2 năm qua vì dịch bệnh, phải hủy bỏ kế hoạch.

Ngay sau khi công ty du lịch mở bán tour Dubai trở lại, chị là người đầu tiên đăng ký. Trước khi đi chị tự đi xét nghiệm nCoV bằng phương pháp RT-PCR, có kết quả âm tính trước khi xuất cảnh 72 giờ và có thể vào Dubai mà không cần xét nghiệm thêm. Trong hành trình, chị cùng cả đoàn tham quan thánh đường Sheikh Zayed, khách sạn Cánh buồm 7 sao Burj Al Arab, chợ vàng, khu phố cổ Abu Dhabi, thưởng thức cà phê và bánh dát vàng…

“Dubai có kiến trúc độc đáo, những công trình nổi tiếng thế giới, đường rộng rãi, sạch sẽ, đặc biệt chính sách đón khách cởi mở. Tôi cũng không lo lắng về dịch bệnh vì đã tìm hiểu trước”, chị Nghi nói.

Cũng giống như chị Nghi, Như Hoa, 31 tuổi, trú tại Hà Nội cũng không giấu nổi niềm vui khi du lịch nước ngoài trở lại. “Hạ cánh xuống Dubai cảm xúc của mình như vỡ òa, sung sướng và choáng ngợp lắm. Tại trước khi đi cũng hồi hộp, lo lắng dịch bệnh có thể ảnh hưởng tới chuyến đi”, chị nói.

Tín hiệu tích cực từ tour đi nước ngoài

Ông Ngô Văn Thỏa, Giám đốc Công ty Du lịch Châu Mỹ (Pan American Travel), đơn vị tổ chức đoàn của chị Huệ Nghi, cho biết trong ngày 25/2 vừa qua đã có 31 khách đăng ký dịch vụ của công ty. Trong đó gần một nửa là đi tour trọn gói, còn lại theo hình thức đặt các dịch vụ và tự do khám phá. Ông Thỏa cho biết thủ tục để đoàn sang tới Dubai thuận lợi hơn so với những gì ông tưởng tượng. Từ lúc hạ cánh, cả đoàn chỉ mất 40 phút để được nhập cảnh.

Dubai là điểm đến được nhiều công ty lữ hành tập trung khai thác sau Covid-19 vì có chính sách cởi mở, đường bay ngắn, đặc biệt đã mở cửa du lịch ổn định 6-7 tháng nên các nhà hàng, khách sạn, điểm vui chơi, giải trí đáp ứng tốt nhu cầu du khách. Hiện nay mỗi tuần, Pan American Travel có 2 lịch khởi hành cố định từ đầu Hà Nội và TP HCM vào thứ 6, thứ 7. Các tour đi Dubai từ Hà Nội dài 6 ngày, còn từ TP HCM là 5 ngày hoặc 8 ngày. Từ nay đến tháng 4, công ty đã có trung bình 15-20 khách/đoàn đi Dubai.

Chia sẻ về nhu cầu của thị trường, ông Thỏa nhận định có tín hiệu rất tích cực, song đi đôi với đó là thách thức với doanh nghiệp, đòi hỏi vào nguồn lực nội bộ. Du khách có xu hướng đặt tour sát ngày, quyết định nhanh nên công ty cần sẵn sàng dự đoán, đón đầu các chính sách. Công ty đã đặt chỗ trước phía đối tác 200 suất/tuần từ nay đến tháng 4, để đảm bảo dịch vụ đầy đủ. Ngoài ra công ty cũng đảm bảo các phương án xử lý khi du khách mắc Covid-19 trước, trong chuyến đi.

“Chúng tôi đặt lịch cố định vào các ngày, không bị phụ thuộc vào lượng khách mới khởi hành, nên khách dương tính nCoV trước chuyến đi được đổi miễn phí sang các ngày khác. Mỗi khách được mua 3 bảo hiểm du lịch, trong đó có nội dung chi trả điều trị Covid-19 nên yên tâm khởi hành”, ông Thỏa nói. Công ty đang triển khai tour tới Mỹ, Australia, Canada, Mexico, Cuba… và tuần tới có đoàn khởi hành. Những quốc gia này đều được lựa chọn vì an toàn và hoàn thiện dịch vụ du lịch nhất.

Ông Trần Sỹ Sơn, CEO chúng mình, đơn vị tổ chức tour của chị Như Hoa, kỳ vọng về sự bứt phá và tăng trưởng mạnh mẽ của du lịch, đặc biệt thị trường outbound sau dịch. Đoàn khách ngày 26/2 vừa qua gần 20 khách, độ tuổi chủ yếu là 25-40. Nhờ thủ tục đơn giản từ visa điện tử, quy định xét nghiệm mà Dubai đang rất thu hút du khách trở lại, công ty đưa đoàn đi không gặp khó khăn gì.

Năm nay tour Dubai của công ty có thêm nhiều điểm tham quan mới như Vườn hoa kỳ diệu – Miracle Garden, Bảo tàng Tương lai – Future Museum, Dinh tổng thống, Bảo tàng Louvre. Từ nay đến 31/3 du khách được tham dự triển lãm thế giới EXPO.

Tuy nhiên ông Sơn cũng cho rằng nhiều du khách muốn đi nước ngoài, song e ngại việc trở về Việt Nam phải tự cách ly 3 ngày và các chính sách mở cửa chưa đồng bộ giữa các quốc gia. Ngoài ra các đường bay mở lại song chưa nhiều khiến chi phí tour chưa hấp dẫn với du khách Việt.

“Để du lịch thực sự bứt phá trở lại rất cần sự thúc đẩy mạnh mẽ của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Bộ Ngoại Giao trong vấn đề trao đổi hợp tác song phương, đa phương giữa các quốc gia và Việt Nam, để tăng cường các thoả thuận ghi nhớ trong việc giao lưu đưa khách. Từ đó có thể tiến tới dần gỡ bỏ các hạn chế đối với khách du lịch Việt Nam ra nước ngoài, chi phí tour mới giảm, tạo điều kiện cho doanh nghiệp chúng tôi”, ông Sơn nói.

Ngoài các đoàn khởi hành kể trên, trong tuần qua nhiều doanh nghiệp lữ hành cũng đưa khách đi nước ngoài, trong đó có đoàn hành hương Ấn Độ ngày 28/2 của Công ty Hàng không Hương Giang phối hợp với Hãng hàng không Indigo.

Đại sứ Cộng hòa Ấn Độ tại Việt Nam, Pranay Verma, cho biết ông mong nhiều du khách Việt Nam đến Ấn Độ hơn nữa, đồng thời muốn tăng cường giao lưu. Đại sứ hy vọng thật nhiều các chuyến bay được nối khi tình hình được cải thiện, đồng thời phía Ấn Độ sẽ mở thêm nhiều tour du lịch mới mà người Việt yêu thích.

Từ hôm nay, du khách sẽ tham quan các điểm hành hương nổi tiếng như Bodh Gaya (Bồ Đề Đạo Tràng), chùa Việt Nam Phật quốc tự, Rajgir (thành Vương Xá), Viện Đại học Nalanda – trường đại học Phật giáo đầu tiên và lớn nhất trên thế giới, Vườn Lộc Uyển (Sarnath)…

Đăng bởi: Mơ Nguyễn

Từ khoá: Những đoàn khách Việt đầu tiên đi tour nước ngoài trở lại

Chó Bị Đi Ngoài Ra Máu: Nguyên Nhân, Triệu Chứng Và Cách Chữa Trị

Tìm hiểu nguyên nhân và cách chữa trị khi chó bị đi ngoài ra máu. Có phương pháp tại nhà, nhưng nên đưa chó đến bác sĩ thú y khi triệu chứng kéo dài.

Chó là một trong những người bạn đồng hành trung thành của con ngườTuy nhiên, như bất kỳ loài vật nào khác, chó cũng có thể gặp phải các vấn đề sức khỏe. Một trong những vấn đề thường gặp là khi chó bị đi ngoài ra máu. Trong bài viết này, chúng ta sẽ tìm hiểu về nguyên nhân, triệu chứng và cách chữa trị cho tình trạng này.

Khi chó bị đi ngoài ra máu, đây thường là dấu hiệu cho thấy có vấn đề về sức khỏe của chó. Việc chó đi ngoài ra máu có thể làm chủ nhân lo lắng và muốn tìm hiểu về nguyên nhân và cách chữa trị. Bài viết này sẽ cung cấp thông tin chi tiết về vấn đề này.

Để nhận biết chó bị đi ngoài ra máu, chúng ta cần quan sát các triệu chứng và biểu hiện sau:

Phân của chó có màu đỏ hoặc có máu tươ- Chó có thể thể hiện sự khó chịu hoặc đau đớn khi đi tiểu hoặc đại tiện.

Một số chó có thể thấy mất nhiều nước tiểu hoặc phân ít hơn.

Có nhiều nguyên nhân khác nhau có thể dẫn đến chó bị đi ngoài ra máu, bao gồm:

Nhiễm trùng đường tiêu hóa: Nhiễm trùng trong dạ dày hoặc ruột có thể gây ra tình trạng này.

Sỏi hoặc u xơ trong cơ quan tiêu hóa: Sỏi hoặc u xơ có thể gây tổn thương và làm chảy máu.

Đau do tổn thương hoặc viêm nhiễm: Sự tổn thương hoặc viêm nhiễm trong hệ tiêu hóa có thể dẫn đến việc chó đi ngoài ra máu.

Trước khi đưa chó đến bác sĩ thú y, chúng ta có thể thử một số phương pháp chữa trị tại nhà, bao gồm:

Đảm bảo chó được cung cấp đủ nước uống và thức ăn dễ tiêu hóa.

Giữ cho chó được nghỉ ngơi đầy đủ để giúp cơ thể hồi phục.

Tuy có thể chữa trị tình trạng này tại nhà, nhưng nếu triệu chứng kéo dài hoặc trở nên nghiêm trọng, chó cần được đưa đến bác sĩ thú y. Một số trường hợp cần chú ý bao gồm:

Sự mất điều khiển về tiểu tiện và đại tiện.

Sự giảm cân đáng kể và không rõ nguyên nhân.

Chó có biểu hiện đau đớn và khó chịu rõ rệt.

Dù không phải lúc nào việc chó bị đi ngoài ra máu cũng chỉ ra một vấn đề nghiêm trọng, nhưng nó cũng có thể là dấu hiệu cho thấy có sự cố trong hệ tiêu hóa của chó. Việc đưa chó đến bác sĩ thú y để kiểm tra sẽ giúp xác định nguyên nhân và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp.

Có thể thử một số phương pháp chữa trị tại nhà như cung cấp nước uống đủ, chế độ ăn dễ tiêu hóa và giữ cho chó được nghỉ ngơi đầy đủ. Tuy nhiên, nếu triệu chứng không giảm hoặc trở nên nghiêm trọng, việc đưa chó đến bác sĩ thú y là cần thiết.

Không có câu trả lời chung cho câu hỏi này do nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của chó. Việc tìm hiểu nguyên nhân cụ thể và đưa chó đến bác sĩ thú y sẽ giúp xác định khả năng tự khỏi và phương pháp điều trị phù hợp.

Chó bị đi ngoài ra máu có thể là dấu hiệu cho thấy có vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Việc quan sát triệu chứng và biểu hiện, cung cấp chăm sóc tốt cho chó, và đưa chó đến bác sĩ thú y khi cần thiết là cách chúng ta có thể giúp chó hồi phục. Đừng ngại thăm khám định kỳ và tìm hiểu thêm thông tin từ các chuyên gia để bảo vệ sức khỏe và hạnh phúc của bạn và chó cưng yêu quý. Nào Tốt Nhất luôn sẵn sàng cung cấp thông tin hữu ích về chăm sóc thú cưng.

Có hàng triệu khách hàng Tiềm Năng đang xem bài viết này

Bạn muốn có muốn đưa sản phẩm/dịch vụ thương hiệu của mình lên website của chúng tôi

Liên Hệ Ngay!

Cùng Bé Đi Đâu Chơi Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi Ở Hà Nội?

Bỗng nghe trong gió tiếng ve gọi hè văng vẳng, bỗng thấy nhành phượng đỏ đang rạo rực một khung trời, và với những đứa bé thơ, khoảng thời gian xinh đẹp này còn báo hiệu ngày Quốc tế thiếu nhi đang gần tới. Bao chờ mong, bao tưởng tượng được cùng bố mẹ du ngoạn, vui chơi lại tràn ngập trong tâm hồn con nhỏ. Ai nỡ chối từ những ước mơ thơ, nên dẫu đời có bộn bề muôn nỗi, người ta cùng ráng dành riêng ngày ý nghĩa này để cùng con du lịch. Chẳng cần đi tới những miền xa, ngay trong lòng thủ đô Hà Nội cũng có những địa điểm khiến trẻ phải thốt lên đầy kinh ngạc và hòa mình trọn vẹn vào những trò vui, vừa bé cảm nhận được thế giới muôn màu và học hỏi thêm bao điều mới lạ.

Cùng bé đi đâu để đón ngày Quốc tế thiếu nhi ý nghĩa – Ảnh: Sưu tầm

ECOPARK – TIỂU THẾ GIỚI CỦA TRẺ THƠ

Ecopark chỉ cách trung tâm Hà Nội tầm 12,8km và được nhắc tới như một thế giới xanh giữa lòng phố thị. Dường như tách biệt với khói bụi và những ồn ã của cuộc sống thường ngày, Ecopark mang đến cho người ta một cảm giác thanh bình, yên ả, và là nơi nhiều gia đình lựa chọn là địa điểm dã ngoại, vui chơi vào những dịp cuối tuần.

Ecopark được nhắc đến như một thế giới xanh giữa lòng phố thị – Ảnh: Che Trung Hieu

Nới cả gia đình chọn làm điểm đến vào ngày Tết thiếu nhi – Ảnh: Sưu tầm

Và đặc biệt trong ngày Quốc tế thiếu nhi 01/06, nhiều bậc phụ huynh cũng lựa chọn Ecopark để con có thể cùng gia đình trải qua những phút giây ý nghĩa. Đó là cắm trại dưới nền trời xanh thẳm, trong không gian của những khu vườn xanh mát mà trong mắt trẻ em thành thị, nó chẳng gì những khu rừng cổ tích nhiệm màu.

Để trải qua những phút giây bên nhau đầy ý nghĩa – Ảnh: Sưu tầm

Có nơi đâu mà trẻ được thoải mái chạy xe trên những con đường phủ đầy cỏ cây, hoa lá, nơi đâu không hề có sự xuất hiện của các phương tiện giao thông để trẻ tha hồ đùa giỡn. Rồi những bữa tiệc BBQ ngoài trời để trẻ có thể cùng bố mẹ hòa mình vào chuẩn bị và thưởng thức những món ăn ngon.

Và con có thể thỏa mái vui đùa giữa thiên nhiên tươi mát – Ảnh: Sưu tầm

Rồi trong công viên Mùa Hạ ở Ecopark, người ta còn dành riêng một thế giới cho trẻ thơ, đó là khu vui chơi Kolorado với diện tích hơn 2000m2 và nhiều dịch vụ giải trí, vui chơi cho trẻ. Đó vừa là những trò chơi dân gian mang đậm âm hưởng của miền quê như rồng rắn lên mây, ô ăn quan, bịt mắt bắt dê… hay những trò vận động lý thú như bơi lội, nhà ống, xếp hình, leo núi giả…

Rồi hòa mình vào một thế giới dành riêng cho tuổi thần tiên – Ảnh: Sưu tầm

Không những vậy, trong những dịp đặc biệt như 01/06, tại Ecopark còn diễn ra rất nhiều hoạt động cộng đồng ý nghĩa như nghệ thuật đường phố, xiếc hài, và cùng thử sức với những trò chơi mới lạ. Trẻ sẽ được cùng các bạn đồng tuổi cùng đùa vui, cùng thi đua để những hoạt động thêm phần hấp dẫn và để những kỷ niệm đẹp luôn theo mãi trong tâm trí của tuổi thơ.

Hay cùng bạn bè đồng trang lứa tham gia vào nhiều hoạt động cộng đồng sôi nổi – Ảnh: Sưu tầm

KINDER PARK – NƠI LƯU GIỮ NHỮNG KỶ NIỆM NGÀY THƠ

Được biết đến như một khu vui chơi giải trí liên hoàn trong nhà với quy mô cực lớn tại Hà Nội, Kinder Park khiến bé như lạc vào một thế giới thật lạ, thật vui, đầy màu sắc, đầy kỳ thú, không chỉ là chơi mà qua mỗi trò vận động, bé sẽ khám phá thêm nhiều điều mới, học hỏi, rèn luyện thêm những kỹ năng cần thiết trong cuộc sống.

Được nhắc đến như một khu giải trí liên hoàn trong nhà lớn nhất Hà Nội – Ảnh: Sưu tầm

Lựa chọn lý tưởng cho ngày Quốc tế thiếu nhi của bé – Ảnh: Sưu tầm

Đến Kinder Park, bé sẽ được hòa mình vào những khu Lâu đài cổ tích với các bể bóng, cầu trượt, xích đu, bập bênh và hệ thống trò chơi liên hoàn, giúp bé hoạt động thể lực, vừa tạo nên những tiếng cười sảng khoái sau những giây phút vui đùa.

Để bé hóa thân thành những nhân vật cổ tích – Ảnh: Sưu tầm

Ở đó còn có những Thành phố tí hon, nơi mà bé và các bạn đóng vai là những công dân thực thụ trong một xã hội thu nhỏ, với đầy đủ bệnh viện, siêu thị, thư viện, nhà trẻ, sở cảnh sát, nhà hát…. Đó là một cách tuyệt vời để trẻ có thể học hỏi và rèn luyện được những kỹ năng sống từ lúc bé thơ.

Hay vào vai những công dân thực thụ của một xã hội thu nhỏ – Ảnh: Sưu tầm

Rồi trong khu Trường học ấu thơ, trẻ sẽ được tham gia vào các lớp học thật vui nhộn như tạo hình nghệ thuật, làm đồ chơi, ảo thuật, diễn xuất… hay học hỏi thêm các kỹ năng về nấu ăn, chăm sóc cây xanh, sơ cứu y tế, tập làm anh chị.. Thật thú vị nhưng cũng vô cùng bổ ích, và đặc biệt là bố mẹ có thể cùng tham gia với trẻ, để ngày của trẻ thêm ý nghĩa hơn.

Và tham gia vào những lớp học cực kỳ vui nhộn – Ảnh: Sưu tầm

CÔNG VIÊN NƯỚC HỒ TÂY – THỎA SỨC ĐÙA VUI CÙNG DÒNG NƯỚC

Mùa hè nóng bức, còn gì tuyệt vời hơn khi được đắm chìm và vui đùa thỏa thích trong làn nước mát lạnh. Vậy nên nhiều bậc phụ huynh mới chọn công viên nước Hồ Tây như điểm đến lý tưởng trong ngày Quốc tế thiếu nhi, để những đứa con bé bỏng của mình được tận hưởng những phút giây vui động sôi động nhưng cũng đầy thoải mái.

Còn gì tuyệt vời hơn khi được vui đùa trong làn nước mát lạnh giữa ngày hè – Ảnh: Sưu tầm

Công viên nước Hồ Tây đón chào mọi người bởi những khu vui chơi trên cạn hiện đại và những trò chơi dưới nước đầy lý thú. Không chỉ là đùa vui mà đó còn là những khoảnh khắc con trải nghiệm cùng bố mẹ để con cảm nhận những yêu thương, chở che mà đôi khi trong những phút giây đó bị cuốn đi bởi bận rộn thường ngày.

Và trải nghiệm những trò chơi đầy lý thú ở trên cạn – Ảnh: Sưu tầm

Thật tuyệt vời khi được lững lờ trên dòng sông lười êm dịu, thật thích thú khi được thử cảm giác trên những đường trượt nước mini, hay đơn giản là vui đùa bên trong những bể bơi gia đình. Có nhiều bé lại chọn những vòng đu quay khổng lồ, những con thuyền hải tặc, những đĩa bay ngộ nghĩnh hòa vào thế giới tưởng tượng của riêng mình.

Đôi khi chỉ cần lững lờ trôi giữa dòng – Ảnh: Sưu tầm

Không những vậy, trong ngày Quốc tế thiếu nhi 01/06 hằng năm, công viên nước Hồ Tây đều tổ chức những lễ hội sôi động hay những chương trình nghệ thuật đầy mới lạ, để tạo nên một không gian mới, mang đến một cảm giác mới cho trẻ em một ngày ý nghĩa hơn.

Hay tham gia vào những chương trình nghệ thuật đặc sắc trong ngày 01/06 – Ảnh: Sưu tầm

ERA HOUSE  – ĐỂ BÉ HÒA MÌNH VÀO CUỘC SỐNG ĐỒNG QUÊ

Được xây dựng theo mô hình hệ thống các trang trại giáo dục và khu vui chơi trẻ em, đồng thời tọa lạc tại một vị trí khá thuận lợi ở quận Long Biên, cách nội thành Hà Nội chưa đến 10km, Era House được các bậc cha mẹ chọn làm địa điểm du lịch vui nhộn và ý nghĩa cho trẻ nhân ngày 01/06.

Cùng hòa mình vào thế giới đồng quê ở Erahouse – Ảnh: Sưu tầm

Ở Era House, người ta cũng cảm nhận được một bầu không gian mát lành, nghe gió bờ sông Đuống hiền hòa thổi, và thấy thấp thoáng đâu đó phong vị đặc trưng của làng quê Bắc Bộ, yên bình, thư thái nhưng những hoạt động của nó lại khiến những đứa trẻ thành thị hiểu hơn về cuộc sống, con người cũng như nuôi dưỡng những tình yêu của trẻ thơ với thiên nhiên.

Để bé vừa chơi vừa học được những điều mới mẻ – Ảnh: Sưu tầm

Đến Era House, trẻ sẽ có cơ hội được tự mình gieo những hạt giống bé xinh vào lòng đất, trồng những mầm cây non, rồi tự tay chăm bón, vun trồng, tưới nước, vặt lá vàng, để thấy được sự gắn kết giữa con người và đất trời tự nhiên, để thấy yêu hơn thành quả của người lao động và trân trọng những điều tồn tại xung quanh.

Hóa thân thành những người nông dân thực thụ – Ảnh: Sưu tầm

Đến Era House, trẻ còn có cơ hội được thử làm những người nông dân thực thụ, cùng chăn bò, thả gà, nuôi lợn, … cùng bắt cá, giã gạo, nướng khoai để cảm nhận cuộc sống làng quê, điều mà ít đứa trẻ thành thị nào có thể cảm.

Và biết trân trọng hơn những thành quả lao động – Ảnh: Sưu tầm

Rồi chèo thuyền, tìm hiểu về các loài động thực vật và tham gia vào nhiều chương trình thực tế khác, mỗi hoạt động cung cấp cho trẻ một kiến thức mới lạ, để rèn luyện thêm nhiều kỹ năng thực tế cũng như giúp trẻ khám phá về bản thân.

Và giúp bé khám phá bản thân mình – Ảnh: Sưu tầm

VINKE – NƠI CON TÌM THẤY CẢ THIÊN ĐƯỜNG

Là khu vui chơi giải trí trong nhà thuộc khu đô thị Times City, Vinke có diện tích lên tới 6000m2 và được xem là một thiên đường vui chơi cho trẻ em Hà Nội. Người ta có thể tìm thấy cả những trò vui chơi giải trí, vui chơi giáo dục và cả những hoạt động phát triển tâm hồn cho trẻ đủ mọi lứa tuổi.

Nơi được coi là thiên đường của trẻ – Ảnh: Sưu tầm

Vậy nên nhiều người mới chọn Vinke để đưa bé đi chơi vào ngày Tết thiếu nhi 01/06, để con vừa có những phút giây thư giãn tuyệt vời vừa trải nghiệm những điều mới mẻ và khơi gợi những ước mơ. Dường như bất cứ đứa trẻ thành thị nào cũng đều đã từng nghe đến những tên gọi: Câu lạc bộ bước nhảy Vinke, Sở công an, Bệnh viện Vinke, Ngôi sao thời trang, Thế giới sáng tạo, … mỗi hoạt động gắn liền với một định hướng nghề nghiêp để trẻ sớm nhận ra sở thích cũng như tiềm năng của chính bản thân mình. Đó là một cách để nuôi dưỡng những ước mơ thơ rất tuyệt vời.

Với rất nhiều hoạt động bổ ích – Ảnh: Sưu tầm

Định hướng cho những ước mơ thơ – Ảnh: Sưu tầm

Khi Ngày Tết thiếu nhi đến, Vinke cũng tổ chức rất nhiều hoạt động mới lạ hơn dành cho các bé. Mỗi bé khi đến Vinke trong thời điểm này sẽ được hóa thân thành các nhân vật mà mình yêu thích, được hòa mình vào thế giới của những câu chuyện thần tiên, hay tham gia vào những chương trình thi đua để đạt những phần quà hấp dẫn. Rất nhiều hoạt động vui chơi và rèn luyện đầy thú vị cho trẻ nhỏ cho ngày vui thêm trọn vẹn.

Để bé đắm mình trong thế giới tưởng tượng của riêng mình – Ảnh: Sưu tầm

Ngày Tết thiếu nhi đang dần tới, hãy lên kế hoạch để những đứa con yêu được trải nghiệm những khoảng khắc tuyệt vời, để trong trí nhớ trẻ thơ mãi ghi dấu những kỷ niệm tươi đẹp và cảm nhận được rằng, tình thương của mẹ cha vô bờ bến, chỉ mong sao tuổi thơ con trôi qua thật êm đềm, để con học được những điều hay, rèn luyện những kỹ năng cần thiết và tự mình khám phá được bản thân.

Trẻ em như búp trên cành

Biết ăn ngủ, biết học hành là ngoan

Đăng bởi: Tiên Tiên

Từ khoá: Cùng bé đi đâu chơi ngày quốc tế thiếu nhi ở Hà Nội?

Cập nhật thông tin chi tiết về Bé Đi Ngoài, Phân Lỏng Nhầy trên website Shnr.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!